[EDITING] SAU KHI THAM GIA SHOW HẸN HÒ CÙNG NGƯỜI YÊU CŨ, TÔI HOT

phần 2


5 tháng


Trần Nghiêm vừa nghe địa điểm hẹn tên họ Lưu kia nhắn lại là ở khách sạn thì đã thấy đáng nghi rồi.

[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Không phải chứ, tôi nói cậu nghe này, chắc chắn tên ngu ngốc kia vừa ý nhan sắc của cậu, cố ý hẹn gặp ở khách sạn để chiếm hời của cậu đó.].

Nguyễn Tụng gửi định vị vị trí khách sạn cho y.

[Có tiền không, có tiền thì gả cho em Tụng: Đến lúc đó, nếu thấy hai tiếng sau mà tôi không nhắn tin lại, thì cậu tới tìm tôi, phòng 1508.]

Giờ là lúc lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần có một tia hi vọng kiếm được tiền, Nguyễn Tụng đều đi.

Trần Nghiêm nhìn ra anh thực sự đang thiếu tiền, hồi y mới quen Nguyễn Tụng, Nguyễn Tụng nghe bên A đưa ý kiến sửa chữa kịch bản không hợp lý đều tức muốn nổ nồi, trở mặt luôn. Nguyễn Tụng ấy giờ đâu rồi?

[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Tình huống của dì không tốt trở lại à?]

[Có tiền không, có tiền thì gả cho em Tụng: Ba chữ thôi, rất cấp bách.]

[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Tôi hiểu rồi người anh em, cậu cứ yên tâm đi. Bây giờ thân thể của cậu chính là tài lộ của chúng ta, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ cái cần câu cơm là cậu.]

...

"Nếu thầy Nhậm không muốn lên chương trình phỏng vấn mới của bọn tôi cũng không sao hết, vẫn còn rất nhiều các chương trình giải trí khác, thật sự không thể nể mặt uống một chén sao?" Nhà sản xuất chương trình cung kính nâng chén rượu đứng lên, cho người được mời rượu đủ mặt mũi.

Bàn này có bảy tám người ngồi, trên mặt ai cũng nở nụ cười, nghĩ chắc lần này nói đến thế rồi Nhậm Khâm Minh sẽ không tiện từ chối nữa.

Kết quả tư thế ngồi tựa lưng vào ghế của ảnh đế nhà người ta không xê xích một chút nào, đứng dậy nâng chén vẫn là trợ lý nhỏ kia của hắn.

"Thầy Nhậm thật sự không uống được, tối hôm qua anh ấy uống nhiều, đến giờ vẫn còn chưa hết say hẳn đây, ngày mai lại có lịch trình." Mấy năm nay trợ lý đều gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, chuyện gì cũng chỉ nói nửa thật nửa giả, hoàn toàn không bới ra được lỗi nào.

Dù sao chuyện bị chụp trộm tối qua huyên náo lớn như vậy, nhà sản xuất chương trình đành phải gật đầu coi như thôi, nhưng vẫn muốn tâng bốc thêm mấy câu, làm dịu bầu không khí trên bàn ăn: "Tôi nói chứ, mấy tên papazari đó cũng thật là, thanh niên 26 tuổi có một hai tình huống như vậy là chuyện hết sức bình thường, vậy mà cũng rình rập bám theo để chụp hình."

Người bên cạnh nghe hiểu ý, cũng góp lời: "Đúng vậy đúng vậy, có không biết bao nhiêu người có con ngoài giá thú, yêu đương lăng nhăng, đồng tính luyến ái thì không đi chụp, muốn trách thì chỉ có thể trách thầy Nhậm của chúng ta quá nổi tiếng."

Ly rượu trong tay trợ lý chệch đi một cái.

Nhậm Khâm Minh gần như lạnh mặt nguyên bữa cơm quả nhiên mở miệng: "Đồng tính luyến ái thì làm sao?"

Người kia sững sờ: "Hả?"

"Bây giờ đồng tính có thể nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn rồi, tôi còn tưởng từ lâu đã không còn tồn tại kiểu kỳ thị này nữa." Nhậm Khâm Minh khoanh tay, nhìn chằm chằm đối phương.

Mọi người trên bàn ăn lúc này mới chợt ngộ ra.

Người tối qua bị tuồn ảnh hôn môi với ảnh đến còn chưa biết là nam hay là nữ, lẽ nào thực sự là nam?

Vậy chẳng phải vỗ không ngựa không thành, lại thành vỗ lên đùi ngựa sao?

Nhậm Khâm Minh lại ném thêm ra một quả bom nữa: "Nếu muốn hợp tác, ít nhất hai bên phải tương xứng về trình độ ý thức, không chẳng may lúc nào đó mấy người chọc phải chuyện không hay, liên lụy đến tôi thì rất phiền."

Tất cả người trong bàn: "..."

Đúng là nói thẳng nói thật, không nể nang ai mà.

Nhà sản xuất chương trình quả thực khóc không ra nước mắt.

Kế hoạch ban đầu của y chính là kéo gần quan hệ, tranh thủ lấy được cái danh show giải trí đầu tiên Nhậm Khâm Minh tham gia, ai ngờ ra quân bất lợi, còn chưa kịp tranh thủ thì cơ hội đã không còn.

Chuẩn bị kỹ càng, bài tập làm vô số, thế mà cuối cùng lại thua ở "Đồng tính luyến ái".

Nhậm Khâm Minh nói xong, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, hắn bèn cầm đũa lên hỏi: "Không ai ăn sao? Tôi nhớ đồ ăn ở nhà hàng ven sông này rất đắt, đến lúc đó ekip chương trình đừng có chạy ra nói lãng phí."

Trong lòng mọi người đông cứng lại: "... Ăn ăn ăn!"

...

Không có tài trợ của Trần Nghiêm, Nguyễn Tụng chậm rãi ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng đồng hồ, đi đến chỗ hẹn.

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy bảng hiệu rực rỡ sắc màu của khách sạn ven sông, còn chưa đi vào, anh đã có chút lo lắng, liệu mình có bị cản ở bên ngoài do ăn mặc quá tùy ý không.

May mà mấy nhân viên khách sạn thấy anh mặc quần jeans đi vào, cản thì không có ai cản, nhưng đều ném ánh mắt có chút kỳ lạ tới.

Nguyễn Tụng mới đầu còn không hiểu, tưởng là trên mặt mình dính cái gì, sau khi lên tầng gõ cửa phòng 1508, thấy bên trong cảnh "Xuân" tràn đầy, nhà sản xuất họ Lưu chỉ mặc mỗi áo tắm mới bừng tỉnh.

Hóa ra mọi người nghĩ anh là trai bao được khách thuê phòng gọi tới.

Nguyễn Tụng đứng ở cửa, giữ phép lịch sự cơ bản: "Hay là chờ ngài mặc quần áo xong tôi mới đi vào?"

...

Bên phòng trọ của hai người, Trần Nghiêm từ lúc được Nguyễn Tụng báo tin anh đã đi vào khách sạn ven sông kia thì vẫn nhìn đồng hồ chằm chằm.

Hai giờ vừa hết, lập tức nhắn tin qua.

Nhưng chờ y chính là, tin nhắn không đáp, tin âm thanh không tiếp, đổi sang gọi điện thoại thì di động lại báo người dùng tắt máy.

Trần Nghiêm lúc đó đã cảm thấy có chuyện xấu rồi.

Bình thường không có việc thì tuyệt đối không bước ra khỏi cửa, một lòng một dạ ngồi xổm trong nhà sửa kịch bản, vậy mà hôm nay vì người anh em của mình, y đã bước ra khỏi nhà đến lần thứ hai rồi.

Còn xa xỉ gọi xe nữa.

Chờ Trần Nghiêm mặc nguyên bộ quần áo ngủ xuất hiện ở cửa nhà hàng, sắc trời đã tối om tối mò, y không chút suy nghĩ đi vào bên trong, kết quả còn chưa kịp sờ đến tay nắm cửa đã bị người chặn lại.

"Xin hỏi ngài có hẹn trước không?" Nhân viên khách sạn đeo găng tay trắng, mặt mũi lạnh lùng chặn trước mặt y hỏi.

Người xung quanh mặc âu phục đi giày da đều quay sang nhìn Trần Nghiêm lấy làm lạ, sao lại có người mặc quần thể thao, áo phông trắng xuất hiện ở đây.

Trần Nghiêm biết mình mặc thế này hoàn toàn không hợp, nhưng y bây giờ đang vội đi cứu mạng anh em nhà mình: "Chỗ các cậu là nhà hàng chứ không phải club, sao cũng phải hẹn trước như VIP thế, tôi đi vào ăn bữa cơm không được sao?"

Kiểu khách sạn này mà nói thẳng là đến tìm người, lễ tân chắc chắn sẽ không cho y lên.

Nhân viên khách sạn bày ra dáng vẻ công tư rạch ròi: "Thưa ngài, tới nhà hàng của chúng tôi dùng bữa cũng có yêu cầu về trang phục."

Trần Nghiêm vò đầu bứt tai, còn chưa gặp được Nguyễn Tụng y đã bị cản lại rồi.

Đang lúc không biết xoay sở thế nào, đôi mắt nhỏ nhưng sáng như đuốc của y lập tức nghía thấy một người đang mặc quần thể thao đi từ trong nhà hàng ra, bèn giờ tay chỉ người ta: "Người kia! Người kia cũng không mặc quần áo trang trọng mà! Tại sao anh ta vào được mà tôi lại không thể? Cảm thấy tôi không có tiền, không ăn nổi đồ ăn ở đây sao?"

Tất cả mọi người thuận theo hướng y chỉ, nhìn sang.

Nhậm Khâm Minh đội mũ đeo kính râm: "... Làm sao?"

Nhân viên khách sạn: "......"

Trần Nghiêm thực sự không chịu nổi kiểu làm việc quanh co rắc rối của bọn họ nữa, một là làm hai là không, bèn báo số phòng của tên họ Lưu kia ra: "Bạn của tôi được Lưu Đức Chung, khách thuê phòng 1508 của mấy người gọi tới nói chuyện công việc, hiện giờ tin nhắn không trả lời, gọi điện không tiếp, di động trực tiếp tắt máy! Bạn tôi nếu có chuyện gì bất trắc, khách sạn của mấy người có chịu trách nhiệm nổi không!"

À há, có drama.

Lần này người đi đường bên cạnh không di chuyển nữa, đều đồng loạt đứng lại hóng hớt.

Chỉ có Nhậm Khâm Minh thờ ở tiếp tục cúi đầu đi ra ngoài.

Kết quả một giây sau nhân viên khách sạn kia hỏi: "Bạn của anh tên gì? Lễ tân cần đối chiếu với danh sách đăng ký ra vào trước."

Trần Nghiêm thở phì phì: "Nguyễn Tụng, Tụng /颂/ trong ca tụng /歌颂/."

Trợ lý và Nhậm Khâm Minh đồng loạt đứng lại, Nhậm Khâm Minh quay đầu hỏi: "Ai?"

Trần Nghiêm đáp to rõ ràng: "1508 Lưu Đức Chung!"

Nhậm Khâm Minh: "... Tôi hỏi bạn của anh."

Trần Nghiêm cảnh giác: "Làm sao? Cậu quen Tụng nhà tôi à?"

Trợ lý và Nhậm Khâm Minh nhìn nhau.

Trợ lý lập tức đi lên nói với nhân viên khách sạn, Trần Nghiêm là bạn của bọn họ, sau đó dẫn người đi về phía thang máy.

Nhóm nhà sản xuất chương trình vẫn đang chờ tiễn khách: "???"

Lần này không chỉ nhân viên khách sạn và người qua đường, mà chính bản thân Trần Nghiêm cũng thấy hoang mang.

Giờ trước mặt y là hai người một cao một thấp, người thấp mặc âu phục.

Còn người chân dài vai rộng kia, tuy nói đều mặc đồ thể thao rộng rãi giống y, nhưng phong phạm của đối phương, từ trên xuống dưới, kể cả cái khuy áo cũng viết hai chữ "Có tiền", so với y đẹp trai hơn không chỉ một, hai chút.

Trần Nghiêm nhất thời không thể nói được có phải mình ăn dưa nhiều quá, ăn đến điên luôn rồi không, thế mà y lại thấy anh đẹp giai này trông quen quen: "... Hai người thật sự có quen biết với Tụng à?"

Người đàn ông kia hai tay đút túi, nhìn chằm chằm bảng đèn đang không ngừng báo số tầng của tháng máy, không trả lời mà hỏi ngược lại: "1508, Lưu Đức Chung à?"

"Vâng, đúng." Trần Nghiêm vô thức trả lời xong mới thấy mình có hơi nhát gan.

Bàn về chiều cao, y không kém hơn người ta, bàn về thể trạng, một mình y bằng cả mấy người cộng lại, cớ gì người ta không trả lời mà y lại phải đáp.

Trần Nghiêm chỉnh chỉnh lại khí thế người béo của mình một chút: "Tôi hỏi hai người có quen biết với Tụng không?"

Anh đẹp trai vẫn phớt lờ y: "Quan hệ của anh với Nguyễn Tụng là gì?"

Trần Nghiêm đã nghĩ trong bụng, lần này mình nhất định không trả lời trước, kết quả đối diện với đôi mắt đeo kính râm không giận tự uy của người ta, lưỡi y lại tự cử động: "Là bạn cùng nhà, bạn thân."

Anh đẹp trai liếc mắt, nhìn y từ trên xuống dưới một lượt.

Trần Nghiêm không tự chủ được: "Thật sự là bạn thân! Tôi là trai thẳng, tình anh em cách mạng!"

Nhậm Khâm Minh lúc này mới cười nhạt một tiếng: "Biết rồi."

Trần Nghiêm ban đầu còn không nghĩ ra người này cười cái gì, mất nửa giây mới ngớ ra.

Đậu, người này đang xem thường nhan sắc của y sao? Cảm thấy mình thế mà lại hiểu nhầm, lo y là một đôi với Tụng, thật sự rất lo???

Trần Nghiêm không hiểu sao thấy nóng trong người, muốn nói người này lớn lên thì trông cũng ra gì đấy, thế mà lần đầu gặp đã không có chút phép lịch sự tối thiểu nào.

Kết quả, còn chưa đợi y nói ra miệng, thang máy đã tới trước.

"Kè thù lớn" trước mặt, Trần Nghiêm coi mình như tể tướng trong bụng có thuyền lớn*, không chấp nhặt với đối phương nữa.

* Tục ngữ, ý nói làm người thì phải có sự độ lượng, tấm lòng rộng mở.

Nhưng vừa tìm được đến phòng 1508, người này lại giành trước y một bước, chân dài 1m8 hừng hực khí thế bước đến, trông còn gấp hơn cả y.

Trần Nghiêm đã chuẩn bị sẵn sàng để quay video, đạp cửa lao vào đánh nhau.

Ai ngờ cửa phòng 1508 không hề đóng lại, chỉ khép hờ trước mắt ba người.

Phía sau, nhân viên khách sạn cùng mấy người bên sản xuất chương trình cũng đi một thang máy khác đuổi kịp đến nơi.

Đẩy cửa ra, đập vào mắt đầu tiên chính là thắt lưng cùng áo tắm rơi vương vãi ở lối vào, sao đó dọc theo đường đi liểng xiểng nào là dép lê dùng một lần, nào là đồ dùng trong phòng, đồ đạc lộn xộn ngổn ngang, không khó nhìn ra dấu vết đánh nhau.

Trong lòng tất cả mọi người đều giật thót.

Trần Nghiêm thấy trên giường nệm màu trắng của khác sạn nhô lên một đống lớn, trong nháy mắt đầu óc rối bời... Chẳng lẽ y tới chậm rồi?

Nhậm Khâm Minh không kiềm nổi cơn giận của mình nữa, không nói một lời, giật cái chăn kia xuống.

Trợ lý trong tay đã cầm sẵn áo khoác vừa cởi trên người xuống, tính lát nữa sẽ nhanh chóng trùm lên trên người Nguyễn Tụng, kết quả trên giường hoàn toàn không có người thứ hai, chỉ có cái mông trần của một người đàn ông trung niên, đang quỳ sấp bên trong.

Gã đàn ông trung niên thấy trong phòng mình đột nhiên lòi ra một đống người như vậy, còn kinh ngạc há hốc mồm, lúc quay lại trên mặt không thấy gì nhưng người lại chỗ xanh chỗ tím, trong tay vẫn còn đang cầm ba con sói và dầu bôi trơn.

Nhâm Khâm Minh không muốn nghe giải thích, đấm vào mặt gã một cú trước: "Mày động vào Nguyễn Tụng?"

Người đàn ông ăn đau, không biết nên che mặt hay che mông trước: "Tôi ngay cả sờ cũng chưa sờ tới!"

Nhậm Khâm Minh: "Thế nghĩa là muốn sờ."

Xong, chỉ hai câu đã kết án đâu vào đấy.

Nhậm Khâm Minh hoàn toàn không phí lời, kéo chăn lôi người xuống đất chuẩn bị đánh, sức lực lớn đến nỗi nhân viên khác sạn bên cạnh muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Họ Lưu kia trên người không một mảnh vải, cuống quýt muốn lấy chăn che chắn, lại còn phải trốn trái trốn phải để tránh nắm đấm của Nhậm Khâm Minh, quả thực oan uổng muốn chết: "Con mẹ nó, cậu là ai hả! Dựa vào cái gì mà dám đánh tôi! Không phải cũng đã đánh rồi đấy à!"

Trần Nghiêm vẫn còn đang ngơ ngác, không kịp phản ứng "Đã đánh rồi" trong miệng đối phương là có ý gì thì điện thoại trong túi vang lên.

Nguyễn Tụng ở đầu phía bên kia nói: "Tôi cứ tưởng điện thoại của mình vẫn đủ pin, kết quả lại bị sập nguồn, không nhận được điện thoại của cậu. Tôi đang đi về nhà rồi, cậu đang ở đâu vậy, đừng nói là đã đến khách sạn tìm tên họ Lưu kia đánh nhau rồi nhé? Tôi đã đánh lão rồi."

"Cậu đang về nhà rồi á?" Trần Nghiêm mờ mịt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, "Tôi... Tôi bây giờ đúng là đang ở khách sạn, nhưng mà tôi không đánh tên họ Lưu kia, tôi đang nhìn người khác đánh lão???"

Nguyễn Tụng: "?"

Nguyễn Tụng: "Còn người nào muốn đánh tên họ Lưu đó nữa?"

Trần Nghiêm vừa định nói mình không quen đối phương, thì Nhậm Khâm Minh đã ở trước mắt mọi người tháo kính râm xuống, giơ tay lại cho thêm một đấm: "Thấy rõ tao là ai không? Chỉ bằng mày mà cũng muốn chiếm lời của Nguyễn Tụng, đánh mày vẫn còn là nhẹ! Tiểu Lư, báo cảnh sát."

Trợ lý Tiểu Lư đã sớm chuẩn bị sẵn sàng: "Anh Khâm Minh, em gọi rồi."

Tất cả mọi người cùng sốc: "!!!!!"

Cằm nhà sản xuất chương trình rớt cái bịch xuống đất, Trần Nghiêm cầm điện thoại đi động, trong đầu như có pháo hoa đang nổ đùng đùng.

Không đến nửa tiếng, Weibo cũng nổ tung, hotsearch [Nhậm Khâm Minh xung quan giận giữ vi lam nhan] vọt lên.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Tụng: Ông cụ ngồi tài điện ngầm xem điện thoại.jpg

Trần - Holmes - Nghiêm: RNM*, tôi không điên, chính là Nhậm Khâm Minh! Chính là cậu, Nguyễn Tụng!

*Cái RNM này xuất phát từ một phỏng vấn người xem sau một trận bóng và đòi hoàn lại tiền. Sau này nó thường xuyên được sử dụng trong cả thể thao và điện tử, khi người xem trực tiếp tức giận.

Lúc đó ở hiện trường, ngoài Trần Nghiêm ra không biết còn người nào cũng quay trộm clip gửi cho blog marketing.

[@ Giải trí tiên phong: Nhậm Khâm Minh đuổi đánh lão dê già, xung quan giận dữ vi lam nhan!]

Trong video, Nhậm Khâm Minh mặc bộ đồ thể thao màu đen, nắm đấm không ngừng bắt chuyện với mặt người nọ, trước sau chỉ nói tổng cộng đúng ba câu.

"Mày động vào Nguyễn Tụng?"

...

"Thế nghĩa là muốn sờ."

...

"Thấy rõ tao là ai không? Chỉ bằng mày mà cũng muốn chiếm lời của Nguyễn Tụng, đánh mày vẫn còn là nhẹ! Tiểu Lư, báo cảnh sát."

...

Fan lúc mới vào xem thì còn rất vui vẻ, tưởng là thần tượng sắp có bộ phim mới, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.

[Anh giai nhà này chính là chiến sĩ thi đua!! "Who" vừa ra mắt mà đã vào đoàn phim khác luôn rồi á!!!]

[Liếm liếm liếm, anh của Mị thực sự càng ngày càng đẹp giai là sao ta 15551!]

[Diễn viên ở trần kia chuyên nghiệp thật đấy, cảm giác đúng là không mặc gì thật, còn để anh Mị đánh, nhìn thôi cũng thấy đau rồi, shh!!!]

[Mặc dù biết đây chỉ là diễn thôi, nhưng vẫn thấy thật hâm mộ người tên "Nguyễn Tụng" này nha, hức hức hức.]

[Kỹ năng diễn xuất của anh giai nhà Mị thì cứ phải gọi là vô địch, ánh mắt này, cách đài từ này, bầu không khí này!!! Marmot rít gào.jpg]

*"Đài từ" trong điện ảnh được hiểu là cách diễn viên phát âm, nhả chữ, thông qua ngữ điệu của bản thân để thể hiện cảm xúc qua lời thoại. Điều này giúp họ nhập vai tốt hơn và cũng dễ khiến khán giả đồng cảm với nhân vật.

Phong cách ở khu bình luận cùng tình cảnh gió tanh mưa máu mà blog marketing dự đoán hoàn toàn không giống nhau, có trách thì chỉ trách thiết lập tính cách Diêm vương mặt lạnh thường ngày của Nhậm Khâm Minh quá vững chắc, không ai cảm thấy hắn sẽ thật sự ra tay đánh nhau vì một người nào đó.

Vì đạt được hiệu quả lượng truy cập, blog marketing không thể không đăng thêm một bài nữa.

[@ Giải trí tiên phong: Có khi nào, mọi người nói liệu đây có thể là sự thật, không phải đang đóng phim không... Lại có khi nào, "Xung quan giận dữ vi lam nhan", chính là vì người còn lại trong bức ảnh hôn nhau tối qua...]

Khu bình luận...

[?]

[?????]

[Thế là lại nữa à, không thể nào đâu, quỳ an đi, fan không hẹn ngày gặp lại nhá.]

[Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, vị "Nguyễn Tụng" kia đến nửa cái ngón chân còn chưa thấy, dựa vào cái gì mà mấy người nói, người anh giai nhà này hôn chính là anh ta? Bộ không thể đánh lưu manh vì anh em bạn bè chí cốt sao?]

[Bổ sung cho chị em lầu trên một tí, chỉ có mấy tấm ảnh mờ mờ ảo ảo! Rốt cuộc là có hôn hay không còn không biết đâu!]

[Các người cứ ở đó mà tranh cãi, ôm anh nhà đi liếm màn hình đây, "Tiểu Lư, báo cảnh sát", câu này Mị có thể nghe thêm 10 ngàn lần nữa!]

[Đúng đúng, âm thầm nghĩ trong đầu, thực ra trợ lý Tiểu Lư của bọn này cũng trắng trẻo xinh giai lắm, ui, YY tới rồi, YY tới rồi. Háo sắc.jpg]

[@ Giải trí tiên phong:...]

Trong vòng một ngày, thái độ của fan hâm mộ thay đổi nhiều đến mức, công ty của Nhậm Khâm Minh thậm chí còn không cần nhờ nick seeding làm quan hệ xã hội ra tay.

Tất cả là vì, thái độ cư xử của Nhậm Khâm Minh bao năm nay vẫn lạnh như băng, cộng với lịch trình là việc của hắn mà người ta moi ra được.

[Một năm 365 ngày thì có đến 330 ngày đang ngâm mình ở đoàn làm phim, phúc khí này cho anh, anh có muốn không? Là bạn trai anh, anh chịu được hả?]

[......]

Lại nghĩ về sự cống hiến, thái độ chuyên nghiêm của anh giai nhà mình, tất cả người hâm mộ đều trầm mặc.

Dường như mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng?

Nhưng mà báo cảnh sát thì phải lập biên bản.

Vụ của Lưu Đức Chung chưa đủ để báo án tội hiế.p dâm, trên người lại còn có thương tích, cùng lắm cũng chỉ bị giáo dục tư tưởng dăm ba câu.

Nhậm Khâm Minh tuy ra tay đánh người, nhưng vì hắn chỉ đánh lên mặt, trái lại thành ra mấy vết thương trên người Lưu Đức Chung, không biết bị "Ai" đánh thoạt nhìn còn nhiêm trọng hơn, cuối cùng chỉ phạt gã 100 tệ xem như cảnh cáo.

Đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của Nhậm Khâm Minh và cảnh sát tại hiện trường bị tuôn ra.

Vẫn là blog marketing kia, y như đang muốn đối đầu với fan hâm mộ của Nhậm Khâm Minh.

[@ Giải trí tiên phong: Dũng sĩ chân chính, có can đảm đối mặt với cuộc đời ảm đạm, có can đảm nhìn thẳng vào máu tươi lênh láng!]

File ghi âm nội dung như sau ⸺⸺

Cảnh sát: "Dù thế nào cũng không thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, muốn trút giận thì phải tìm cảnh sát có hiểu không, nếu không mình có lý cũng thành vô lý."

Giọng của một người nào đó không biết: "Vâng vâng vâng, đồng chí cảnh sát nói đúng lắm, tôi nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ, khắc sâu vào trong lòng!"

Cảnh sát: "Cũng không phải cậu ra tay, cậu ghi nhớ cái gì. Nhậm Khâm Minh, tốt xấu gì cậu cũng là người của công chúng, tiếng tăm lại không nhỏ, lần sau còn tái phạm không?"

Sau đó là giọng nói mà dù có hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra của anh giai nhà mình: "Làm. Gã dám động vào người tôi yêu, lần sau, lần sau nữa tôi vẫn làm thế."

Rõ rành rành mấy chữ, "Gã dám động vào người tôi yêu".

"Động vào người tôi yêu."

"Người tôi yêu."

"Tôi yêu."

"Yêu."

...

[A a a a a a a a!!!]

Fan trong nháy mắt điên luôn, tất cả đều điên cuồng comment ở khu bình luận "Tôi không tin!!!!!".

[Ghen tỵ hận, tôi thừa nhận là tôi đang chua. Một quả chanh.jpg]

[Liều mạng, cho dù là người của công chúng vẫn phải đánh tên lưu manh. Hóa ra anh của Mị không phải đối xử với ai cũng lạnh lùng, chỉ là không nhiệt tình với Mị thôi 15551!]

[Sao anh của yêm lại yêu người khác được, đây nhất định không phải là anh của yêm! Nhưng có kẻ động vào người anh yêm thích, anh của yêm nhất định sẽ đuổi theo đánh gã, đây chính là anh của yêm!!! Hức hức hức!]

[Thật sự không phải đang quay phim sao, cái loại lời thoại nổi da gà như vậy là kiểu mà con người có thể nói ra được à? 555, anh giai tại sao lại chọn cách này để hạ phàm chứ!!!]

[Tối hôm qua đã khóc mờ cả mắt rồi, hôm nay chính thức xin được mù luôn.]

[Lý trí nói cho Mị biết, anh giai đã 26 tuổi, yêu đương là hết sức bình thường, nhưng con tim Mị lại không thể chấp nhận sự thực này 55555!]

[Ngày thường không thèm liếc gái đẹp lấy một cái, nhưng lại vì người yêu mà đánh nhau, tui khóc một dòng sông.]

...

Có bằng chứng rõ ràng, Weibo lúc này xem như hoàn toàn triệt để biến thành biển nước mắt, blog marketing xoa tay thỏa mãn.

Cuối cùng trăm từ vạn chữ của người hâm mộ hội tụ lại thành một câu.

[Thế rốt cuộc "Nguyễn Tụng" này là ai dzợ! Năm phút đồng hồ, tôi muốn biết tất cả thông tin của người này!!!]

"......"

Nguyễn Tụng hóa thân ông cụ ngồi tàu điện ngầm xem điện thoại*.

*Cụ ông trong tàu điện ngầm nheo mắt xem điện thoại, ý là cụ nhìn thấy một thứ mà cụ không muốn thấy, gai mắt hoặc đặc biệt khó tả, phá hỏng tam quan của cụ.

...

Bên trong đồn cảnh sát.

Từ Lan nhìn thấy tin tức trên mạng thì chỉ muốn thời gian quay ngược trở lại, cô vội vàng đạp giày cao gót phi tới, phát hiện nhà sản xuất chương trình thế mà vẫn đang ở đây.

Vậy thì thật xin lỗi, đành bắt mấy người ra khai đao trước vậy.

Từ Lan rõ ràng là muốn truy cứu trách nhiệm: "Hiện trưởng tổng cộng chỉ có mấy người như vậy, ghi âm, video nhất định là có người làm lộ ra. Việc này không thể để yên, những công ty nhỏ khác như thế nào chúng tôi không biết, nhưng Trung Thụy chưa bao giờ có chuyện ngậm bồ hòn làm ngọt, bộ phận pháp chế của công ty sẽ tiến hành đệ đơn kiện mấy người, cụ thể thế nào, đến lúc đó mấy người tự bàn bạc với bộ phận pháp chế!"

Hay rồi, hóng drama hóng đến trên người mình luôn.

Nhà sản xuất chương trình lập tức cầu hòa: "Đừng mà, đừng vậy mà chị Lan, có chuyện gì chúng ta cứ ngồi lại, từ từ nói với nhau đã, chương trình của chúng tôi thực lòng muốn hợp tác với Khâm Minh, đôi bên đều có lời! Không thì bên ngài có yêu cầu gì, chúng ta lại bàn lại cũng được!"

Từ Lan cũng không thể thực sự khởi tố bọn họ, nói vậy cùng lắm cũng chỉ là muốn để bên chương trình nọ mình một lần, sau đó lúc bàn việc hợp tác thì thuận tiện nắm quyền chủ động tăng giá mà thôi.

Nhưng cô đóng kịch thì phải đóng cho trót, giơ tay đẩy người nọ ra, dáng vẻ như bây giờ không rảnh nói cái này, muốn bắt đầy răn dạy Nhậm Khâm Minh.

Nhà sản xuất chương trình chắc chắn là không dám cản nữa, thậm chí còn mơ hồ có chút hứng phấn! Lại có kịch vui để xem rồi!

Bên trong, Lưu Đức Chung đang đi theo cảnh sát giải quyết nốt một vài thủ tục theo quy trình.

Không cần biết đúng sai thế nào, dù sao cũng là Nhậm Khâm Minh ra tay đánh người, hắn vẫn bị yêu cầu phải xin lỗi Lưu Đức Chung.

Nhưng trong lòng Nhậm Khâm Minh đã nhận định Lưu Đức Chưng đáng đánh, nhất quyết không nói.

Không chỉ có vậy, hắn còn trực tiếp trưng lên cái mặt lạnh, tỏ vẻ ai tới cũng không thay đổi thái độ, ngồi im trên ghế chờ trong đồn cảnh sát.

Từ Lan vừa thấy hắn giở trò chơi xấu, bèn nghiến răng: "Chuyện của cậu giám đốc Vương đã nói với tôi rồi, tôi thừa nhận phong cách quản lý của mình với cậu cần thay đổi, nhưng có chuyện gì mà không thể thương lượng chứ? Cũng không phải người mới ra mắt dăm ba ngày, chưa hiểu quy củ, cậu bây giờ đột nhiên công khai thừa nhận bản thân gây sự là muốn làm gì? Định phá rối đúng không!"

Nhậm Khâm Minh cứng rắn, nhưng Từ Lan cũng không mềm mỏng. Người đại diện vàng ra tay có khác, lời nói chính là không giống người bình thường.

Ba chữ "Định phá rối" của cô vừa thốt ra, ngay cả quần chúng ăn dưa xung quanh cũng nghe răn dạy đến phấn chấn.

Chỉ có bản thân người trong cuộc là vẫn ngồi im ở chỗ cũ không có vẻ gì là bị lay động, đôi chân dài duỗi về phía trước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một chút ý định phản ứng lại cũng không có.

Đáng lý ra, giờ phút này Trần Nghiêm cũng phải giống như bên sản xuất chương trình, điên cuồng hiếu kỳ, tò mò không biết chuyện của Nhậm Khâm Minh cụ thể là thế nào, mà người đại diện lại phải thay đổi phong cách quản lý vì hắn.

Nhưng người ham ăn dưa hóng hớt cũng có lúc "Ngủ gật".

Cư dân mạng biết Nhậm Khâm Minh vì một người tên là "Nguyễn Tụng" mà đánh nhau với người ta đều là xem phát lại, nhưng y chính là người xem phát sóng trực tiếp đấy.

Hơn nữa, Nguyễn Tụng lại là người anh em cùng khổ, cùng ăn cùng ở với y suốt nửa năm nay!

Trần Nghiêm từ đầu đến cuối vẫn còn đang trong cơn chấn động, chưa hoàn hồn lại.

Cho nên trực giác của y từ đầu đến cuối đều chính xác... Người trong hình nhìn cực kỳ quen mắt kia chính là Nguyễn Tụng...

Từ Lan vì muốn Nhậm Khâm Minh xin lỗi, vẫn còn đang khuyên can đủ đường, đường đường một ngôi sao đỉnh lưu, lại ở rịt trong đồn cảnh sát là sao?

Trần Nghiêm thực sự cảm thấy, càng lúc càng khó mà tin nổi.

Lấy tính khí nóng nảy của Nguyễn Tụng, thì có đẹp trai đến mấy mà dám lạnh mặt, coi lời anh nói như gió thoảng ngoài tai như vậy, kiếu gì cũng đánh nhau sớm.

Hai người kia tính cách đều rắn như vậy, đừng nói là yêu nhau, có thể giao lưu trao đổi bình thường với nhau được không, Trần Nghiêm cũng thấy khó tin, phải đánh một dấu chấm hỏi thật to trong lòng.

Một bên khác, sau khi Lưu Đức Chung làm xong các loại thủ tục, theo cảnh sát đi ra cũng đang giúp Nhậm Khâm Minh xin xỏ.

Gã vốn là ti.nh trùng xông lên óc, muốn ra tay bắt nạt một biên kịch nhỏ, nào ngờ bản thân lại đá trúng tấm sắt.

Bị biên kịch nhỏ người ta tự mình đánh cho một trận không nói, phía sau còn đưa tới một tôn đại phật như Nhậm Khâm Minh, giờ lại còn muốn Nhậm Khâm Minh phải xin lỗi gã???

Trong lòng Lưu Đức Chung biết rõ, bản thân là một sản xuất phim không lên nổi hạng ba, đầu gối gã không mềm nhũn, quỳ rạp xuống cúi đầu trước Nhậm Khâm Minh đã là tốt lắm rồi, nào còn muốn xin lỗi xin ơ gì nữa.

"Việc này đúng thực là tại tôi, là tôi bị ma dẫn lối quỷ đưa đường, thầy Nhậm đánh là đúng lắm! Một đấm đã đập cho tôi tỉnh cả người rồi! Đồng chí cảnh sát cũng đừng tích cực quá, tôi là người trong cuộc, quyết định không truy cứu nữa cũng không được à, để thầy Nhậm đi về đi thôi." Lưu Đức Chung vác khuôn mặt xanh xanh tím tím như mèo hoa, tình cảm dạt dào tự kiểm điểm bản thân.

Cảnh sát nghe gã cằn nhằn càu nhàu mãi như thế, quả thực cũng thấy phiền, ngoài miệng đang định thả ra thì điện thoại của Trần Nghiêm đột nhiên vang lên.

"Cậu còn ở ngoài làm cái gì vậy, sao vẫn chưa về, tôi sắp chết đói đến nơi rồi đây." Tối nay Nguyễn Tụng thấy tên của mình trên hotsearch, vốn tâm trạng đã không tốt, đã vậy lại còn đánh người, thể lực tiêu hao, cơm tối thì chưa được ăn đàng hoàng, trong lòng lại càng thấy phiền.

Trần Nghiêm cầm điện thoại, nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi vẫn còn đang ở đồn cảnh sát đây, là thế này, cảnh sát muốn Nhậm... Thầy Nhậm Khâm Minh xin lỗi Lưu Đức Chung, thầy Nhậm..."

"Cậu ta không chịu đúng không?" Nguyễn Tụng đã hết cả kiên nhẫn, trực tiếp nói một tiếng để Trần Nghiêm mở loa ngoài.

"Nhậm Khâm Minh, cậu đừng có ở đấy rối rắm nữa cho tôi nhờ, tự mình ra tay đánh người, kêu cậu xin lỗi một câu thì đã làm sao?"

Trần Nghiêm tức khắc bị cái giọng điệu không chút khách khí này của anh dọa sợ, suýt chút nữa ném bay điện thoại đi.

Từ Lan, nhà sản xuất chương trình, Lưu Đức Chung đang có mặt: "?????"

Đây là đang nói chuyện cùng Nhậm Khâm Minh đó hả? Có chắc nói vậy thì Nhậm Khâm Minh chịu nghe không???

Hơn nữa rõ ràng anh chính là người đầu tiên động thủ mà.

Kết quả có thể thấy được bằng mắt thường, Nhậm Khâm Minh vừa nghe thấy giọng nói trong điện thoại, cả người lập tức sống dậy, ánh mắt ủ dột trong nháy mắt hăng hái hẳn lên, sống lưng thẳng tắp, hai mắt dán chặt vào điện thoại, mà câu trả lời của hắn lại càng khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.

"Nếu em nói xin lỗi, anh có chịu nghe điện thoại của em không?"

Nguyễn Tụng hoàn toàn không chấp nhận chuyện bàn điều kiện: "Cậu xin lỗi trước đi."

Trần Nghiêm lúc đó không kiếm đâu ra ngôn từ nào để hình dung tâm trạng của chính, mà nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của những người khác ở đây là biết, trong đầu tất cả đều là, sao Nguyễn Tụng dám?

Nhậm Khâm Minh chẳng lẽ thực sự có thể vì một câu trong điện thoại của anh mà tự vả mặt mình sao???

Nhậm Khâm Minh có thể thế thật.

Hơn nữa còn vả rất nghiêm túc, rất chân thành, không chút qua loa.

"Xin lỗi."

Chó săn nhỏ đột nhiên thu răng nanh lại, thái độ ngoan ngoãn nghe lời một cách khác thường, không chỉ xin lỗi Lưu Đức Chung như Nguyễn Tụng bảo mà còn quay sang phía cảnh sát, cam đoan từng câu từng chữ: "Lần sau tôi sẽ không tùy tiện đánh người nữa vậy nữa."

Tất cả mọi người nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.

Nguyễn Tụng lúc này mới thấy hài lòng, hời hợt "Ừ" một tiếng, nói: "Giờ nói đáp án cho cậu biết, không thể."

Nhậm Khâm Minh: "Vậy bây giờ em với anh..."

Nguyễn Tụng thậm chí không chờ hắn nói xong: "Không thể, không thể, không thể. Xong việc rồi thì trả bạn cùng phòng của tôi về đi, tôi vẫn đang chờ cậu ấy về nấu cơm đây."

Sau đó bèn cúp điện thoại.

Nhậm Khâm Minh tự nhiên xin lỗi uổng công: "..."

Tất cả mọi người một lần nữa bị chấn động: "...?????"

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chị Lan: Tôi thấy nên nhường vị trí của mình cho Nguyễn Tụng thì tốt hơn, Nhậm Khâm Minh chắc chắn sẽ nghe lời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play