[EDITING] SAU KHI THAM GIA SHOW HẸN HÒ CÙNG NGƯỜI YÊU CŨ, TÔI HOT

phần 1


5 tháng



"Người tối qua bị chụp được ở thành phố B có phải cậu không?"

"Hai người quen nhau được bao lâu rồi?"

"Fan của cậu đều đang hô hào nói không tin kia kìa, người yêu cậu có ý kiến gì với việc công khai chuyện tình cảm của hai người không?"

...

Một phút trước, vô số phóng viên, kênh truyền thông vác theo camera ống ngắm các loại, kiên trì cắm chốt ở sân bay thành phố A.

Chỉ chờ Nhậm Khâm Minh đeo kính râm xuất hiện là tất cả ùa lên, tiếng đèn flash nháy liên hồi, tranh cướp giành giật nhau tung ra câu hỏi mình đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, cố gắng nhét micro của mình vào chính giữa vòng vây.

"Có người nói người yêu cậu là bạn học cùng thời cấp ba, xin hỏi có thật không?"

"Trước giờ cậu vẫn không công khai chuyện tình cảm là do sợ fan rời đi sao?"

"Bức ảnh rò rỉ tuy mờ nhưng có cư dân mạng căn cứ vào bóng lưng đưa ra suy đoán, người yêu cậu có thể là nam giới, cậu có thể tiết lộ giới tính đối phương không?"

Liên quan đến những vấn đề này, kể từ tối hôm qua, khi ảnh Nhậm Khâm Minh hôn môi với người ta bị tung lên Weibo, mọi người vẫn tranh cãi kịch liệt.

Giờ, lần đầu tiên sau khi sự việc xảy ra, người trong cuộc xuất hiện lại y như giọt nước bắn vào chảo dầu đang sôi, một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng lớn, các phóng viên hỏi hết câu này đến câu kia, chen kín cả đại sảnh, nước chảy cũng không lọt.

Trợ lý liều cái mạng già, tách đống micro trước mặt ra, mở đường cho Nhậm Khâm Minh: "Phiền mọi người nhường đường một chút, nhường đường một chút, đây là nơi công cộng, không nên ảnh hưởng đến trật tự của sân bay..."

Nhưng y người nhỏ, lời nhẹ, âm thanh rất nhanh đã bị nhấn chìm giữa đám đông ồn ào, mọi người nên chen thế nào thì vẫn chen y như thế ấy.

Dù sao hôm nay, phàm là có thể moi là một câu một chữ từ trong miệng Nhậm Khâm Minh thì KPI của cả tháng cũng không cần lo nữa, nói không chừng còn có thể thăng chức tăng lương, là anh thì anh nhường hả?

Phóng viên xô đẩy, máy móc va chạm, đèn flash chớp nháy liên hồi chói cả mắt.

Bên trong ba tầng papazari, bên ngoài ba tầng người qua đường vây xem, bảo vệ ở sân bay rất nhanh đã chạy tới để duy trì trật tự.

Mà ở trung tâm cơn bão, Nhậm Khâm Minh lại tựa như tất cả đều không liên quan đến mình, trên khuôn mặt lạnh như băng không tìm ra chút biểu cảm nào khác, dưới cặp kính râm là đôi môi mỏng sắc bén, chiều cao 1m87 khiến mọi người phải ngước nhìn.

Hai mắt hắn chỉ nhìn thẳng về phía trước, chân dài sải bước, ngay cả nửa cái liếc mắt cũng không thèm cho ống kính máy quay.

Cả buổi trưa bị giới truyền thông vây quanh, mãi đến tận khi người đàn ông được nhóm vệ sĩ tới muộn hộ tống lên xe bảo mẫu, cũng không ai nghe được từ trong miệng đối phương nửa câu một chữ.

Mà toàn bộ quá trình bao vây chặn đường, chen đến một con muỗi cũng không lọt đã bị người qua đường cùng cánh truyền thông quay lại, đăng lên Weibo.

Hotsearch chủ đề yêu thích #Nhậm Khâm Minh xuất hiện tại sân bay#.

Trong hotsearch có người khiển trách đám papazari âm thầm bám đuôi, theo dõi lịch trình riêng tư, có người hóng hớt ngóng drama, nhưng nhiều nhất vẫn là fan đang kêu khóc.

Những diễn viên khác, đừng nói là yêu đương, có kết hôn sinh con cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều Nhậm Khâm Minh hiển nhiên không thuộc về phạm trù "Bình thường" này.

Ảnh đế đang "Hot" năm nay mới 26 tuổi, vừa là đỉnh lưu* giới giải trí, năng lực nghiệp vụ mạnh, mà trong phái thực lực cũng là người có lưu lượng* cao nhất.

* Đỉnh lưu là từ để chỉ những ngôi sao sở hữu lưu lượng lớn, hàng đầu làng giải trí Cbiz trong từng giai đoạn.

* Lưu lượng: những minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu, làm gì cũng được quan tâm, đi đến đâu cũng được chú ý

Từ lúc mới ra mắt chưa có tiếng tăm gì, cho đến khi đột nhiên nổi tiếng, càn quét tất cả các giải thưởng đơn của liên hoan phim chỉ tốn có ba năm.

Dựa vào kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao, cùng khuôn mặt ông trời thưởng chén cơm ăn mà có vô số fan, thái độ làm việc chuyên nghiệp ai ai cũng biết, trời sinh ăn ảnh, từ lâu đã là cái tên đảm bảo cho doanh thu phòng vé.

Kết quả một người chưa từng có bất cứ scandal nào, sự nghiệp đang rực rỡ như mặt trời ban trưa lại trong một đêm "Rơi xuống phàm trần" ⸺⸺ Ông chồng quốc dân Nhậm Khâm Minh bị chụp ảnh say rượu trong quán bar, ôm hôn người khác trên đường ở thành phố B, chuyện tình cảm hư hư thực thực bị phơi bày trước ánh sáng.

Người hâm mộ tan nát cõi lòng, khóc thành Thái Bình dương trên Weibo, không người nào chịu chấp nhận chuyện Nhậm Khâm Minh đang yêu đương.

[Anh giai bình thường ngay cả gái đẹp cũng không nhìn lấy một cái, làm sao có khả năng nói chuyện yêu đương được! 15551*]

*15551 ngôn ngữ mạng Trung quốc chỉ tiếng khóc, hơi khác với 555 là hu hu hu.

[Nhan sắc cấp bảo vật này nên là tài sản chung của toàn bộ nhân loại, phận là fan only, Mị quyết không tin có người xứng với anh giai nhà mình 555.]

[Chỉ có mấy tấm ảnh mờ mờ ảo ảo, nhòe nhòe nhoẹt nhoẹt như vậy, chả thấy hôn ở đâu cả, blog marketing cứ cẩn thận, bây giờ ké fame thì sướng đấy nhưng bị kiện ra tòa thì không vui tí nào đâu, anh giai nhà này chưa bao giờ nương tay mới mấy chuyện bịa đặt tin đồn QAQ!]

[Anh giai/ Chị gái trong hình xin rủ lòng thương xót, đi ra đính chính một câu, mọi việc đều là hiểu lầm đi mà *lăn lộn cầu xin*, bọn mị thề sẽ không mắng câu nào hết, híc híc híc!]

Nói tới nói lui, gần như toàn bộ Weibo đều đang truy tìm tung tích, xem người được ảnh đế dùng cái ôm con gấu ôm vào ngực này là ai.

Trần Nghiêm cầm điện thoại xem say sưa, quay người dựa vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh của club, nói đùa với người bên cạnh: "Nhậm Khâm Minh này mà đang yêu đương thật thì phỏng chừng cháu gái năm tuổi của tôi sẽ thất tình, phải đau lòng mất một thời gian đấy."

Nguyễn Tụng cúi người, vốc nước lạnh vỗ vỗ lên gương mặt ửng hồng của mình, hoàn toàn không có ý định tiếp lời: "Có mang theo thuốc đau dạ dày không?"

Trần Nghiêm: "Có chứ."

Hôm nay, vì để nhận một dự án mới, Nguyễn Tụng số khổ bị gọi tới uống rượu với nhà sản xuất phim. Y chạy một chuyến từ phòng trọ tới đây chính là để đưa thuốc cho anh: "Không thì cậu tìm ai hỏi thăm một chút đi? Tôi thấy Nhậm Khâm Minh cũng là người gốc Tây Liễu, thành phố B các cậu mà, thật sự tò mò, không biết hắn sẽ yêu đương với kiểu người như thế nào."

Nguyễn Tụng không chút dao động tiếp tục vỗ nước lạnh: "Kịch bản của cậu biết xong chưa, đừng có ngày nào cũng chỉ chăm chăm để ý cuộc sống của mười triệu người khác."

Trần Nghiêm là bạn thuê cùng nhà anh quen nửa năm trước, hai người đúng lúc là đồng nghiệp, đều là phận biên kịch nghèo chuyên đi viết kịch bản thuê cho người ta.

Đề tài chung nhiều, thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi cũng hợp nhau, lại không có đam mê xấu nào, phương diện tài nguyên công tác còn có thể trao đổi phối hợp với nhau, Nguyễn Tụng thực lòng cảm thấy, người này không có chỗ nào để chê, ngoài chuyện thích hóng hớt drama.

Mà chủ yếu vẫn là vấn đề về tiêu chuẩn hóng hớt.

"Tôi nói nghiêm túc đấy! Chuyện lần trước không phải tôi đã tìm người hỏi được rồi à. Khu Tây Liễu nhỏ như vậy, không phải là bạn thì cũng có bạn của bạn mà, kiểu gì cũng có thể hỏi được!" Trần Nghiêm dáng người cao lớn, chuẩn một thanh niên béo, nhưng vẫn là một người béo cẩn thận, trong túi không có chỉ có thuốc dạ dày mà còn có một trai nước khoáng nhỏ.

Nguyễn Tụng vừa cầm túi đồ thì lại nghe y gào to: "Hay lắm, bọn họ moi ra được trường cấp ba của Nhậm Khâm Minh rồi, là trường số trung học 1 Tây Liễu, cậu nhanh nhìn xem, có phải là cùng một trường với cậu không!"

Nguyễn Tụng lập tức bị sặc nước: "... Cái này cũng moi ra được?"

Trần Nghiêm nói như đúng rồi: "Không nên xem thường quyết tâm hóng drama ăn dưa của quần chúng nhân dân! Ngay cả người ta hôn nhau ở phố nào cũng có thể moi ra được, đường Giang Minh... Ế, sao nghe quen tai thế nhỉ..."

Nguyễn Tụng nuốt thuốc xuống, cau mày.

Anh mỗi lần quên cái gì ở nhà không mang đi đều nhờ Trần Nghiêm gửi hộ, không quen tai mới là lạ.

Nguyễn Tụng quyết định thật nhanh, thuận tay vỗ chai nước lên người đối phương, sau đó nói mình phải quay lại phòng: "Cậu cứ ở đấy mà quen tai đi, trong kia còn cả bàn người đang chờ tôi nữa."

"Không phải, cậu chờ chút đã!"

Trần Nghiêm đột nhiên kéo tay anh lại, DNA hóng drama bất chợt chuyển động, giơ điện thoại lên so với góc mặt của Nguyễn Tụng, trợn tròn mắt nói: " Tụng này, tối hôm qua không phải cậu nói mình về Tây Liễu một chuyến à..."

Giờ phút này, trên điện thoại của y rõ ràng chính là bức ảnh hôn môi bị papazari chụp lén đêm qua.

Trời tối nhá nhem, khoảng cách xa, bên cạnh lại nhiều cây cối chắn tầm nhìn. Không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn được đại khái một người khác trong ảnh mặc áo sơ mi denim màu xanh nhạt cùng quần jeans trắng.

Sáng nay lúc Nguyễn Tụng ra khỏi trạm tàu cao tốc không phải mặc...

"Dừng dừng dừng, cậu hóng drama đến sảng luôn rồi."

Nguyễn Tụng giơ tay lên gạt điện thoại của đối phương xuống: "Người này mà là tôi thì tôi còn cần uống rượu cùng đám sản xuất phim ngu ngốc này sao? Thiếu tiền cứ đi tìm Nhậm Khâm Minh đòi là được rồi."

Trần Nghiêm ngây ra, mắt chớp chớp, trong giây lát cảm thấy hổ thẹn vì đã nghi ngờ, y gãi gãi gáy: "Đúng vậy. Xin lỗi nha người anh em, đều tại tôi vô dụng, thiếu tiền toàn phải vay của cậu."

Nguyễn Tụng khoanh tay, giả vờ rộng lượng: "Không có việc gì thì quỳ an đi, đừng quấy rầy tôi nịnh bợ mấy kẻ ngốc kia."

Trong giới này, người có tiền thì nhiều, nhưng người chuyên nghiệp biết nghề lại chả có mấy ai, muốn sống tạm thì phải chấp nhận sự ngu ngốc này, chỉ khác nhau ở chỗ ngốc nhiều hay ngốc ít mà thôi.

Trước đây Nguyễn Tụng còn đắn đo lựa chọn, nhưng bây giờ anh đang cần tiền gấp, không có thời gian để ý nhiều như vậy, có là tốt lắm rồi.

"Tụng đáng thương của tôi."

Trần Nghiêm cũng biết chuyện của anh, nhìn một chút thì không nhìn được khoác vai Nguyễn Tụng, hai người cùng nhìn vào gương: "Nếu không chúng ta đi đóng phim, dựa vào mặt kiếm bát cơm ăn đi, chỉ bằng khuôn mặt của cậu, không cầu nổi tiếng được như Nhậm Khâm Minh, nhưng ít nhất tiền chữa bệnh cho mẹ cậu không là vấn đề.

Đều nói người đẹp cốt ở xương không ở da, nhưng Nguyễn Tụng lại được cả da cùng xương.

Người trong gương mặt trứng ngỗng, mày liễu, eo thon lưng mỏng, ngón tay chống trên bồn rửa thon dài cân xứng, một đôi mắt nhiễm hơi men như có nước, đuôi mắt đỏ ửng như cố ý trang điểm.

Sau đó ném cho y hai chữ: "Biến đi."

"Thôi được rồi." Khuôn mặt trong tròn của Trần Nghiêm lại bắt đầu hớn hở trở lại, kéo khóa ba lô tính nghe theo, "Vậy cậu ăn xong thì nhắn tin cho tôi, đừng có uống đến say mèm đấy, không ai cứu cậu đâu."

Nguyễn Tụng: "Rồi."

"Khi nào nghĩ lại, muốn dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, không muốn đối mặt với mấy tên ngốc nữa thì cũng nhắn tin cho tôi!"

"... Có biến ngay không hả?"

Trần Nghiêm bám vào bậu cửa, nhe răng cười: "Câu cuối cùng, ảnh tôi gửi vào inbox cho cậu rồi á, không cần làm phiền ngài tự lên Weibo down về. Nếu hỏi thăm được người yêu của Nhậm Khâm Minh là ai thì nhớ nhắn tin cho tôi nhá, trên mạng bị hắn làm cho lật trời rồi."

"Có xới ba thước đất lên cũng chả liên quan gì tôi!"

Nguyễn Tụng trực tiếp giơ chân đuổi người, Trần Nghiêm chạy biến đi như một làn khói, không thấy bóng dáng đâu nữa, lúc này lỗ tai của anh mới được thanh tịnh.

Chờ xung quanh không còn ai nữa, Nguyễn Tụng lấy điện thoại ra, bức ảnh hôn môi nhòe đến độ mẹ ruột cũng không nhận ra đang nằm ìm lim trong khung chat.

Đầu ngón tay Nguyễn Tụng chạm lên bức ảnh, do dự hai giây, cuối cùng cười tự giễu không mở ảnh to ra.

Weibo cũng tốt, tin tức giải trí cũng được, trên điện thoại dư luận bàn tán xôn xao, huyên náo sục sôi đến lâu thì cũng không phải thế giới thuộc về anh.

Vấn đề trước mắt của anh lúc này, là phải kiếm được tiền.

Giờ anh ốc còn không mang nổi mình ốc... Nguyễn Tụng vỗ vỗ mặt, nhắc nhở chính mình thực tại trước mắt, quay sang tìm dãy số lạ đứng đầu trong danh bạ, nhắn một tin.

Đó cũng là lần đầu tiên anh trả lời tin nhắn sau gần một năm.

[Nói là uống nhiều nên tôi giúp đỡ một chút, góc độ chụp có vấn đề, tôi không có thời gian chơi mấy trò scandal này với cậu.]

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Vị ảnh đế nào đó: Ừ, không.

Nguyễn Tụng:... Tên giày thối này.

Thụy Trung Pictures, trong văn phòng của người đại diện.

"Lịch trình của cậu hôm nay có một cuộc phỏng vấn, một buổi chụp hình tạp chí và một bữa tiệc tối với bên sản xuất chương trình truyền hình."

"Chủ đề buổi phỏng vấn là về bộ phim "Who" mới công chiếu ba hôm trước của cậu, doanh thu phòng vé đạt 300 triệu chỉ trong có ba ngày, để cậu chia sẻ những chuyện thú vị cùng khó khăn trong quá trình quay phim, có vấn đề gì cần khắc phục không. Cậu không chịu học thuộc kịch bản nên bọn tôi không chuẩn bị trước nội dung câu trả lời cho cậu, đến lúc đó đừng trả lời ngắn quá hay khác người quá là được, gặp vấn đề gì không muốn trả lời thì cứ nói thẳng là không muốn trả lời."

"Chụp hình tạp chí là cho trang bìa "OPEN" cùng phỏng vấn độc quyền cho trang phụ, nội dung đại khái giống như cái trước, đều là để tuyên truyền cho "Who", chủ để buổi chụp là hồi hộp và đen tối."

"Về phần buổi tiếc tối kia..."

Người đại diện đang nhìn lịch trình trên ipad nói được một nửa thì không nhịn được nữa, chống nạnh nhìn về phía sô pha: "Khâm Minh? Nhậm Khâm Minh, rốt cuộc là cậu có nghe tôi nói không thế hả?"

Người đàn ông đội mũ đang nằm trên ghế quay lưng ra phía ngoài, không đáp tiếng nào.

Người đại diện không thể không nâng cao âm lượng: "Nhậm Khâm Minh, cậu đang ngủ đấy à? Nếu không ngủ thì hừ một cái xem nào!"

Nhậm Khâm Minh vẫn ôm tay, không nhúc nhích như cũ.

Người đại diện thực sự cảm thấy không thể nói nổi nữa!

Cô hành nghề 20 năm, số diễn viên từng dẫn dắt nhiều vô số kể, có nổi tiếng, có không tên tuổi, kể cả kiểu trong nhà có mỏ cũng đã từng dẫn dắt, nhưng từ xưa đến giờ cô chưa gặp ai khó chơi, không chịu để ý đến người khác như Nhậm Khâm Minh.

Trợ lý có cảm giác mình bị gọi vào đây, tác dụng to lớn nhất chính là để kẹp ở giữa, là người giảng hòa cho Nhậm Khâm Minh và người đại diện: "Chị Lan, chị đừng nóng, tối hôm qua anh Khâm Minh uống hơi nhiều, hôm nay lại vội vàng bay từ thành phố B về, người vẫn còn nôn nao chưa tỉnh rượu..."

Nhưng lời còn chưa dứt, đã chọc cho chị Lan muốn bùng nổ: "Chị đây còn chưa hỏi cậu ta chuyện hôn môi bị chụp được thì thôi, cậu ta còn dám ở đây chơi trò say rượu bất tỉnh với chị?!"

Trợ lý vừa định mở miệng chữa cháy thì không biết điện thoại của ai trong phòng không đúng lúc vang lên một tiếng lanh lảnh "Ting".

Sau đó hai người thấy người nào đó đang "Say rượu bất tỉnh" đột nhiên bật dậy từ trên sô pha, ngồi thẳng người, động tác rút điện thoại ra liền mạch dứt khoát không chút ngập ngừng, vội vàng mở xem, một chút cũng không giống người say rượu.

Rõ ràng ban nãy người này không phải đang ngủ thật, chỉ đơn giản là không muốn để ý đến cô mà thôi.

Huyết áp của Từ Lan vốn không ổn định, nhất thời tăng xông lên tận đỉnh đầu.

Cô ném ipad trong tay vào chồng hồ sợ, định thực hiện kế hoạch nổi nóng ban đầu.

Kết quả không biết Nhậm Khâm Minh xem được gì trông điện thoại, trái lại còn nổi giận trước cả cô, vội vàng đứng lên khỏi ghế sô pha, y như hai người họ không hề tồn tại, không thèm liếc lấy một cái đã duỗi chân dài bước về phía cửa.

Trợ lý đoán được chuyện này từ sớm, đã rót sẵn trà, miệng không ngừng nói một tràng "Chị đừng nóng đừng nóng".

Lúc này, cuối cùng Từ Lan coi như đã biết, tại sao Trung Thụy trả mức lương cao gấp đôi bình thường cho vị trí người đại diện của Nhậm Khâm Minh mà vẫn không có ai trụ lại được lâu.

Cứ coi như không phải để tránh việc mình tức quá tăng xông, thì cũng phải lo nghĩ cho sức khỏe của bản thân mà cân nhắc từ chức kịp thời.

"Dù sao chị đây làm gì cậu cũng không thèm để ý." Từ Lan khoanh tay, đứng dựa vào cạnh bàn, "Vậy mọi chuyện sẽ do chị toàn quyền xử lý, không hỏi ý kiến của cậu nữa, trước hết tìm hiểu xem tại sao lịch trình sáng nay của cậu bị rò rỉ, sau đó tố cáo toàn bộ các nick marketing tối qua cọ nhiệt, tung tin nói cậu công khai chuyện tình cảm, đăng văn bản chính thức bác bỏ tin đồn."

Nhậm Khâm Minh vừa tới cửa, nghe thế cuối cùng cũng chịu đứng lại: "Ai nói tôi muốn bác bỏ tin đồn?"

Trên đầu Từ Lan đánh một dấu chấm hỏi to đùng: "Cậu không bác bỏ tin đồn là muốn làm gì, định thừa nhận yêu đương à?"

Nói thật là cô hoàn toàn không nghĩ đến việc Nhậm Khâm Minh sẽ từ chối việc làm sáng tỏ này, trong giới, chuyện say rượu làm bậy cô thấy đâu có ít? Có mấy nam diễn viên nào có khuôn mặt như Nhậm Khâm Minh có thể đảm bảo được đời tư của mình hoàn toàn trong sạch chứ?

Lui lại 10 ngàn bước mà nói, cho dù hai người có đang yêu đương thật, vậy ai có thể dám chắc, tình cảm của mấy thanh niên này có thể duy trì được quá ba phút.

Nếu một tuần đã chia tay, vậy đến lúc đó lại phải lên thông báo thêm lần nữa à?

Như vậy chỉ khiến fan không vui thôi.

Việc này không cần Từ Lan nghĩ nhiều, cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, muốn chạy cũng không thoát.

Kết quả không biết chọt trúng bãi mìn nào của Nhậm Khâm Minh, thanh niên lưng cao chân dài từ cửa quay ngược trở lại, từng bước áp sát cô.

Nhờ ưu thế chiều cao, đôi lông mày cao ngạo nhíu chặt lại, nhìn từ trên xuống: "Tôi ký giấy bán thân cho công ty, hay là chuyển sang làm idol? Tại sao không thể công khai chuyện tình cảm?"

Từ Lan tuy nói đã gặp qua sóng to gió lớn, đối mặt với tình cảnh khó khăn hơn cũng sẽ không tỏ ra hoảng loạn, nhưng Nhậm Khâm Minh không hổ là ngựa ô phái thực lực, giành được giải nam diễn viên xuất sắc nhất.

Đối phương tuổi còn trẻ, cao lớn, khí chất ngời ngời, không cần làm gì, chỉ mặt đối mặt nhìn chằm chằm thôi cũng giống như có thể ăn tươi nuốt sống người ta, trong ánh mắt có giấu sự quyết tâm của một con sói cô độc, từng lỗ chân lông trên người đều đang cảnh cáo cô: Đừng, hòng, kiểm, soát, tôi.

Chuyện này khiến người có kinh nghiệm phong phú như Từ Lan, trước khi mở miệng cũng phải nghĩ sẵn bản thảo trong đầu: " Cậu biết doanh thu phòng vé của mình có bao nhiêu là do fan hâm mộ chống đỡ không? Có biết trong fandom của mình có bao nhiêu fan bạn gái, fan vợ không? Việc này cho dù không vì bản thân mình mà cân nhắc, chỉ nói từ góc độ lợi ích của công ty..."

Một giọng nói chen ngang vào: "Nếu chỉ xuất phát từ góc độ lợi ích của công ty, vậy Tiểu Nhậm nói chuyện yêu đương cũng hoàn toàn không có vấn đề."

Từ Lan không thể tin nổi nhìn về phía cửa: "Giám đốc Vương!"

Người đến chính là giám đốc của Trung Thụy Pictures, Vương Đoan.

Đối phương chừng năm mươi tuổi, vóc dáng vẫn được giữ gìn rất tốt, khí chất ngời ngời, mặc vest toát lên vẻ bảnh bao hào hoa.

Chuyện đầu tiên khi ông bước vào cửa, chính là ném cho trợ lý một ánh mắt khen ngợi ⸺⸺ hiển nhiên là trợ lý nghi ngờ Từ Lan không thể xử lý được mới nhắn tin cấp báo cho đối phương.

Từ Lan cảm thấy mình thực sự bị chọc tức đến mức chập mạch rồi, ngay cả cô cũng biết thiết lập tính cách độc thân của Nhậm Khâm Minh mang đến lợi ích và hiệu quả kinh tế rất lớn, thân là người lãnh đạo Trụng Thụy, Vương Đoan không thể không rõ chuyện này: "Nhậm Khâm Minh không phân biết được thì thôi không tính, chẳng lẽ giám đốc Vương cũng không phân biết được rõ ràng sao?"

Vương Đoan đường đường là giám đốc công ty, nhưng bị Từ Lan nói vậy vẫn tốt tính xoa dịu đôi bên: "Tiểu Nhậm dù sao cũng 26 rồi, không phải đứa nhỏ mười mấy tuổi đầu nữa, ít nhiều gì cũng phải cho cậu ấy một chút tín nhiệm chứ. Nếu Tiểu Nhậm có lòng tin trong vòng hai năm không nói chia tay, vậy công khai thì không khai thôi, yêu lâu rồi thì xử lý cũng giống như fan hâm mộ vậy*."

*Câu này tôi không hiểu lắm nên chém bừa, gốc là: 长情人设一样圈粉 / trường tình nhân thiết như nhau quyển phấn/. Thím nào biết hú tôi với nhé.

Trợ lý theo sát phía sau, tỉ mỉ chu đáo giúp đóng cửa phòng lại: "Giám đốc Vương, chị Lan, hai người chậm rãi nói chuyện, bọn em đi trước, lịch trình buổi chiều em sẽ nhắc anh Khâm Minh, không cần lo lắng."

Vương Đoan vui vẻ xua tay, đồng ý với cậu ta.

Từ Lan đối với thái độ mặc kệ của Vương Đoan với Nhậm Khâm Minh thì không tán thành 10 ngàn lần: "Tuy lời này tôi nói ra không thích hợp, nhưng cũng là vì ngài quá dung túng cậu ta, cho nên mới cần bỏ ra gấp đôi tiền lương mời người đại diện, mà cuối cùng lại chẳng ai trụ lại nổi."

Vương Đoan mỉm cười, thân thiện gọi cô là "Chị Lan": "Có thể thấy năng lực nghiệp vụ chuyên môn của chị Lan là không có gì phải bàn cãi, chỉ là tình huống của Tiểu Nhậm tương đối đặc biệt. Trước chị Lan, tôi đều không nói với những người khác, nhưng chị Lan tính tình thẳng thắn phóng khoáng, cứ nên nghe tôi nói hết đầu đuôi câu chuyện, nhất định có thể hiểu được tại sao Tiểu Nhậm lại kháng cự với người đại diện như vậy..."

...

Hầm để xe.

Trợ lý thắt dây an toàn, quay sang người bên cạnh hỏi: "Mới rồi là anh Tụng nhắn tin cho anh à?"

Nhậm Khâm Minh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, im lặng thật lâu mới đáp: "Anh ấy bảo tôi làm sáng tỏ, nói chỉ là uống nhiều, được anh ấy giúp đỡ một chút, ảnh chụp là do góc độ có vấn đề."

Trợ lý không vội vã hỏi tiếp.

Lấy kinh nghiệp theo Nhậm Khâm Minh ba năm nay của cậu ta, chỉ một câu như vậy còn chưa đủ để Nhậm Khâm Minh nổi nóng.

Quả nhiên, người ngồi cạnh ghế lái bổ sung thêm: "Còn nói không rảnh chơi mấy trò scandal này với tôi."

Lúc nói lời này, giọng Nhậm Khâm Minh cũng khàn đi, trán tì lên cửa sổ xe, đôi mắt được vô số fan hâm mộ khen ngơi rũ xuống cực thấp, hoàn toàn không tìm ra được nửa điềm thần thái ban nãy khi đối mắt với người đại diện, thậm chí trông còn có chút tủi thân.

Trợ lý vỗ lên tay lái an ủi: "Anh cũng đừng quá khó chịu, anh Tụng dạo gần đây cũng đang gặp chuyện khó xử, nhất định là tâm trạng không được tốt."

Nhậm Khâm Minh không đáp.

Trợ lý nghĩ một chút lại nói: "Ít nhất ngày hôm qua anh cũng hôn được người ta, thế là kiếm lời rồi, mình phải vui lên mới đúng!"

Diêm vương mặt lạnh trong nháy mắt không kìm được, cùng đối phương cười rộ lên.

Cũng đúng, chia tay rồi hắn bị đối xử lạnh nhạt hờ hững gần cả năm trời, cũng không hiếm mấy ngày này.

Chiêu lấy anh Tụng ra dỗ Nhậm Khâm Minh này, trợ lý thực sự là nói 10 lần như một, kể ra phỏng chừng cũng không ai tin.

Vẫn là giám đốc Vương có cao kiến, không cần biết người khác nghĩ Nhậm Khâm Minh khó đối phó như thế nào, ông ấy vẫn yêu quý Nhậm Khâm Minh thật lòng thật dạ, không vì cái gì khác, chỉ vì Nhậm Khâm Minh có khuôn mặt đỉnh thế này mà vẫn chung tinh với anh Tụng.

Chuẩn một bộ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, vào chảo nhuộm mà vẫn không quên ước nguyện ban đầu.

Trợ lý nhỏ cười hớn hở khởi động xe: "Buổi phỏng vấn phải hai giờ chiều mới bắt đầu, từ giờ đến lúc đó vẫn còn một tiếng nữa, anh có muốn về nhà ngủ một giấc không?"

Cái gì mà say rượu hay không say rượu, đều là cậu ta bịa ra cho Từ Lan nghe.

Tối hôm qua Nhậm Khâm Minh căn bản không uống nhiều, chỉ là mượn rượu phát điên, lấy lý do để gặp anh Tụng một lần, nhất định là cả đêm không ngủ.

Nhưng Nhậm Khâm Minh hoàn toàn không có ý định chợp mắt: "Không cần trang điểm thì đến bệnh viện."

Trợ lý đạp ga: "Được ạ."

...

Nguyễn Tụng ăn trưa xong thì đã ba giờ chiều.

Anh có cảm giác mình bò lết ra khỏi club, giả say cũng không cách nào thoát được cái đám cháu trai kia.

Đi ra ven đường, người khác đều có xe đưa xe đón, chỉ mình anh là bị gió lạnh thổi cho đầu óc choáng váng, tốt xấu gì cũng lấy được danh thiếp của đám sản xuất ngốc kia rồi, anh chuẩn bị xong có thể gọi điện bất cứ lúc nào.

⸺⸺ Để tránh bản thân biểu hiện quá mức gấp gáp, bị ép giá. Nguyễn Tụng định chơi trò lạt mềm buộc chặt, nói trong tay mình vẫn còn công tác phải hoàn thành nốt.

"Cậu thật sự định viết cái kịch bản rách nát này thật đấy à?" Trần Nghiêm ở đầu điện thoại bên kia tràn đầy thương cảm, "Tôi vừa giúp cậu đi nghe ngóng một vòng, ai cũng nói sản xuất họ Lưu này chuyên làm mấy phim nát bét, còn không chính quy, có trời mới biết, viết xong liệu có được chiếu hay không."

Nguyễn Tụng đang đi về phía ga tàu điện ngầm, đúng hẹn gọi điện báo bình an cho đối phương: "Tôi nào còn để ý phim ra có chiếu được hay không? Chỉ cần viết xong đừng quên thanh toán tiền cho tôi là được. Không viết thì tiền ở đâu ta, cậu nuôi tôi à?"

Trần Nghiêm lắc đầu, liên tục thở dài: "Vậy đến lúc đó nhất định đừng có ký tên, tùy tiện kiếm cái bút danh là được, ai hỏi thì kiên quyết không nhận đó là mình viết." Quá mất mặt.

"Phí lời."

Nguyễn Tụng thấy sắp tới ga tàu điện ngầm bèn nói muốn cúp máy: "Tôi đi gặp mẹ trước đã, sắp đến hạn nộp viện phí của bà rồi."

Trần Nghiêm: "Không thì để người anh em này tiếp tế cho cậu một chút nhé, trong túi tôi còn 1 tệ này, chia cho cậu năm hào."

"Cậu biến đi, để phần cơm cho tôi là được."

Nguyễn Tụng nói xong cúp điện thoại, vừa chuẩn bị nhấc chân đi về phía cửa ra vào ga tàu thì điện thoại bỗng dưng lại rung lên.

Trần Nghiêm chuyển cho cậu 100 tệ, kèm lời nhắn.

[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Anh giai đừng đi tàu điện ngầm, em đây chơi sang một phen, đặt xe rồi, sợ anh giai uống nhiều đứng không vững ngã lăn xuống dưới đường ray, dung nhan bị hủy hoại thì con đường tài lộ đi tong luôn đấy.]

Nguyễn Tụng lần này không khách sao với đối phương nữa, dứt khoát nhận tiền.

[Có tiền không, có tiền thì gả cho em Tụng: Cám ơn.]

...

Trước khi vào bênh viện, Nguyễn Tụng tiện đường ghé mua trái cây trước.

Bà chủ tiệm hoa quả thấy anh lớn lên đẹp trai thì nhớ mặt, lần đầu tiên thấy anh vào tiệm còn tưởng người tới là ngôi sao nào, trò chuyện hai câu mới biết tình huống của mẹ anh.

Mỗi lần Nguyễn Tụng mua đồ đều được bà giảm giá, có thể cho thêm thì cho thêm, xem như là một trong những chỗ tốt mà cái thân xác này mang lại cho anh.

Trước khi đến bệnh viện, Nguyễn Tụng nào hứng gió, nào soi gương, đến khi đảm bảo không còn ngửi được hơi rượu trên người, mặt cũng không đỏ nữa, mới mỉm cười đi vào phòng bệnh.

"Mẹ, hôm nay mẹ thấy thế nào?"

Người phụ nữ nằm trên giường thấy anh đến, không chỉ không vui mà còn có chút ý trách cứ: "Không phải con mới tới sao, sao giờ lại đến nữa, đã nói với con là không cần ngày nào cũng chạy tới chỗ mẹ rồi, phải chuyên tâm vào công tác, nhỡ mất việc thì biết làm sao giờ."

Nguyễn Tụng đảo mắt nhìn, quả nhiên thấy ở đầu giường đang bày hoa và một giỏ trái cây lạ.

Một năm trước khi bệnh tình mẹ anh chuyển biến xấu, từ bệnh viện thành phố B chuyển tới thành phố A, Nguyễn Tụng thường xuyên có thể thấy vài thứ không thuộc về mình trong phòng bệnh.

Hỏi mẹ mình là ai mang đến.

Mẹ lại không nói rõ được, trí nhớ hỗn loạn suốt nhiều năm, mỗi lần đều nhận nhầm người kia là con trai mình.

Mới đầu Nguyễn Tụng còn dò hỏi muốn biết người nọ là ai, nhưng một lần anh cũng mẹ nói đùa: "Con trai của mẹ đẹp trai lai láng như vậy, bộ tùy tiện người nào cũng có thể làm sao?"

Kết quả mẹ anh nói: "Đều đẹp nha, vẫn luôn đẹp mà!"

Lần này Nguyễn Tụng biết rồi.

Trong danh sách những người có khả năng đến thăm, người có ngoại hình nổi bật được như anh, ngoài Nhậm Khâm Minh ra thì không còn ai khác.

Cũng may Nhậm Khâm Minh chỉ đưa tặng chút hoa quả, đồ bổ chứ không cướp việc thanh toán viện phí của anh.

Nguyễn Tụng cũng không thèm để ý đến đối phương. Dù sao trước kia mẹ anh đối xử với Nhậm Khâm Minh cũng không tệ, giờ bà bị bệnh, hắn tới thăm một chút cũng là nên làm.

Nguyễn Tụng ngồi xuống cạnh giường, lấy hoa quả mình đã rửa sạch bỏ từng loại vào trong giỏ: "Con không đến thì biết làm sao giờ, mẹ lại không chịu cho con bỏ tiền thuê hộ sĩ, vậy con kiếm điểm chuyên cần kiểu gì."

"Mẹ chỉ là đầu óc có chút không minh mẫn thôi, cũng có phải không thể tự mình chăm sóc cho bản thân đâu. Con mỗi ngày đưa cơm đưa nước, lại có bác sĩ y tá quan tâm, mẹ có thể tự lo cho bản thân mình, con và Tiểu Nhậm không cần quan tâm đâu."

Mẹ Nguyễn quanh năm nằm trên giường bệnh, thái dương đã có mấy mới tóc bạc, nhưng khi cười lên vẫn rất xinh đẹp, lúc còn trẻ bà và Nguyễn Tụng giống nhau như đúc, là một mỹ nhân sắc nước hương trời.

Nguyễn Tụng mỗi lần nghe mẹ mình nói vậy thì mũi đều chua xót, anh thành thạo lấy dao gọt táo: "Đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, con và Nhậm Khâm Minh chia tay được một năm rồi, mẹ đừng để hắn thơm lây, chỉ cần quan tâm mình con thôi."

Mẹ Nguyễn hiểu ngay, thấp giọng cười: "Đúng đúng, Tiểu Nhậm của chúng ta bây giờ là người nổi tiếng rồi, là ngôi sao lớn, không thể nhắc đến không thể nhắc đến, không thể để người khác nghe thấy tên của thằng bé được."

...

Nguyễn Tụng ở lại phòng bệnh trò chuyện một hồi, không được mấy câu, mẹ Nguyễn lại bắt đầu muốn đuổi anh về, để anh đi làm.

Nguyễn Tụng đi ra ngoài, bác sĩ chủ trị quả nhiên đã đứng chờ ở ngoài hành lang.

Hai người nói chuyện không tự chủ mà hạ thấp âm lượng: "Sao cháu có cảm giác bệnh tình của mẹ cháu nghiêm trọng hơn vậy, giờ đến cả chuyện mấy hôm trước cháu nói với bà, bà cũng có chút mơ hồ không nhớ rõ."

Bác sĩ nghiêm mặt nói: "Đúng là phải nhanh chóng thu xếp phẫu thuật càng sớm càng tốt, khối u đè lên dây thần kinh một thời gian dài, một khi vỡ ra, hậu quả sẽ rất khó lường."

Lời tương tự như vậy, trước đây Nguyễn Tụng cũng từng nghe rồi.

Chỉ là ngoài tiền phí sinh hoạt hàng ngày ra, anh còn phải chi trả cả tiền nằm viện và tiền thuốc men dài hạn cho mẹ, giờ lại thêm tiền phẫu thuật nữa thì thực sự chính là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.

Tình huống như anh bác sĩ đã gặp không ít, người dân bình thường sợ nhất là sinh bệnh, thanh niên ở độ tuổi như Nguyễn Tụng, đừng nói đến tiền khám bệnh, chỉ sợ ngay cả một khoản tiết kiệm để dành cũng chưa chắc đã có.

Bây giờ ngoài trừ việc bỏ tiền ra chữa bệnh, nói cái khác đều là phí công.

Bác sĩ vỗ vỗ vai anh: "Trước mắt cứ nộp tiền viện phí trước đã, tiền làm phẫu thuật từ lại nghĩ cách sau, tiền đâu phải ngày một ngày hai là có ngay được."

Lại một số tiền lớn nữa đi ra.

Nguyễn Tụng đứng trước ô nộp tiền nộp viện phía xong, cảm giác người mình phải nhẹ đi được 5 kí, sạch từ trong ra ngoài, trong túi một đồng cũng không còn.

Năm đó mẹ anh khăng khăng đòi lấy ba anh, cãi nhau với người trong nhà, anh được mấy tuổi thì ba lại gặp tai nạn xe mất sớm, thân thích bên đằng nội cũng không khá giả, cho nên lúc này, người anh có thể vay tiền cũng chẳng có ai.

Nguyễn Tụng làm xong xuôi hết mọi việc, đứng ở chỗ ngoặt ngoài cổng bệnh viện rút một điếu thuốc ra hút.

Do dự mãi, cuối cùng anh vẫn lấy tấm danh thiếp mới lấy được vẫn còn phỏng tay kia ra, nhiệt tình gọi đi: "Alo, giám đốc Lưu đấy phải không? Tôi là Tiểu Tụng, đúng đúng, là biên kịch trưa nay có ăn cơm với ngài đấy. Tôi vừa về nhà, càng nghĩ lại càng thấy hợp ý với ngài, nghĩ cải lương không bằng bạo lực, cố gắng xử lý công việc trên tay càng nhanh càng tốt. Giờ ngài đang ở đâu? Nếu có tiện thì tôi tới tìm ngài, hôm nay chúng ta ký hợp đồng luôn?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play