Một Lời Chia Tay, Hai Lần Tôn Trọng, Ta Rất Hạnh Phúc

chương 1


3 tuần


Hôm nay là ngày Tiết Bình Tâm khải hoàn trở lại triều đình, ta đã sớm mặc xong lễ phục của cáo mệnh phu nhân, cùng Tiết lão phu nhân đứng trước cửa đợi hắn ta lên triều tạ ơn trở về. Khuôn mặt tiết lão phu nhân nở nụ cười đã lâu không thấy, trong nửa năm con trai người đi đánh trận, hầu như luôn bày ra một vẻ mặt lạnh lùng đối với ta.

Tiết Bình Tâm vừa rạng sáng đã đến diện kiến hoàng đế, bây giờ đã là chính ngọ, vẫn không có tung tích của hắn.

Buổi tối Tiết Bình Tâm từ trong cung trở về. 

Phía sau hắn là mấy vị phó tướng, Tiết Bình Tâm dáng người cao gầy, vai rộng, bóng dáng hắn dưới ánh mặt trời lặn rất đẹp. 

Hắn xuống ngựa sải bước tới, mỗi bước đi đều khiến ta nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn ta.

Chàng trai mặc bộ đồ rực rỡ ngồi trên lưng ngựa kéo căng dây cung, giành được vị trí đầu bảng, không biết mũi tên đó đã làm rung động trái tim bao nhiêu thiếu nữ. 

Trong số các thiếu nữ, người may mắn nhất là ta, khi biết mình sắp được gả cho chàng, ta vui mừng đến mức mất ngủ mấy ngày liền. 

Ai lại không thích một chàng thiếu niên sáng sủa rực rõ như vậy chứ?

Tiết Bình Tâm quỳ trên mặt đất, vững vàng hành lễ với Tiết lão phu nhân: “Mẫu thân, con trai trở về rồi.”

Giọng nói vang dội, đầy uy lực đưa ta trở về hiện thực, ta nhìn chàng nhẹ nhàng hỏi: “Tướng quân, mọi chuyện thế nào rồi?”

Chàng nhìn ta không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. “Ta muốn cùng mẫu thân nói chuyện một lát, nàng về trước đi.”

Trong viện bày sẵn tiệc tùng, ca múa, hí đài (sân khấu kịch), trong viện chật kín khách, hắn bảo ta về trước. 

Ta cố gắng nở nụ cười: “Được, vậy thiếp thân đợi tướng quân ở trong viện.”

Đêm đó, ta trở thành trò cười của cả kinh thành. 

Nhưng ta mặc kệ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, đêm tân hôn, hắn say khướt tại bàn rượu không chịu về phòng tân hôn, ta đã trở thành trò cười lớn rồi.

Nhưng không như hồi mới cưới, ta khóc suốt đêm vì mất ngủ, đêm nay ta ngủ rất ngon.

Khi tỉnh dậy, Viên Bảo đã đợi sẵn bên giường. “Tiểu thư, tối qua tướng quân đã nghỉ ngơi ở Ngô Đồng viện.”

Viên Bảo từ nhỏ đã theo ta, cách đọc sách và tính toán đều là ta dạy.

“Không phải Ngô Đồng Viện đã bị bỏ hoang lâu rồi sao?” Ta có chút không hiểu. Bình thường khi không muốn gặp ta thì hắn đều ở trong thư phòng.

“Tối qua tướng quân dùng kiệu sáu người khiêng rước về một nữ nhân, sai người dọn dẹp Ngô Đồng viện trong đêm, rồi sống ở đó.” Giọng Viên Bảo đầy oán giận.

Đây là lần đầu tiên Tiết Bình Tâm mang một nữ nhân trở về.

"Không sao, thế này không phải càng tốt sao, ta không cần phải nghĩ lý do hòa ly nữa." Ta cười khúc khích.

"Tiểu thư, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Chúng ta thật sự muốn hòa ly sao? Lão gia phải tốn rất nhiều công sức mới gả được tiểu thư vào tướng quân phủ..." Nguyên Bảo thấp giọng nói.

“Nữ tử Lục gia chúng ta là những người có cốt khi, không hòa ly còn đợi hắn hưu thê sao? Hưu thê là chuyện không thể. Sống một cuộc sống thoi thóp hơi tàn suốt ngày phải nhìn sắc mặt người khác, khác gì để tang phu quân chứ?” Ta vừa thay y phục vừa nói.

Viên Bảo còn muốn khuyên ta: “Tướng quân, vừa đánh thắng trận, e rằng sau này hắn sẽ càng ngày càng kiêu ngạo…”

"Không liên quan gì đến chúng ta. Hắn chưa bao giờ yêu ta, cũng chưa bao giờ mỉm cười với ta. Lẽ nào tiểu thư nhà ngươi đáng bị người ta làm nhục như vậy ư? Nếu hôm qua hắn đối xử tốt với ta, trước mặt mọi người cho ta ba phần thể diện, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại. " 

Nghĩ lại những ánh mắt họ hàng ngày hôm qua ở đó xem kịch hay, ta lại càng tức giận.

“Tiểu thư nhà nàng rất quý giá, từ nhỏ đã được lão gia nuông chiều và nuôi dưỡng. Đúng vậy, không thể chịu đựng như vậy.”

Lão gia ban đầu muốn gả tiểu thư cho người khác, danh tiếng tốt và địa vị cao, mục đích cũng là để tiểu thư có cuộc sống tốt đẹp.

Bây giờ cuộc sống lại trở nên như thế này, nghĩ lại, nếu lão gia còn sống, chắc chắn sẽ ủng hộ tiểu thư hòa ly.

Khi nhắc đến người cha đã qua đời của nàng, Viên Bảo không kìm được mà rơi lệ.

“Được rồi, đừng khóc nữa, sau này tiểu thư ta sẽ dẫn ngươi ăn ngon mặc đẹp, Lục gia chúng ta có nhiều cửa hàng lắm, hãy kiên cường lên.”

Ta nhéo nhéo má mũm mĩm của Viên Bảo, an ủi nàng ấy.

…….

Tác giả: 尧石榴

Edit: Hố


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play