Ngày hôm đó, sau khi Ôn Hoa ăn cơm xong, đi dạo không được bao lâu thì Cố Mộng không thể tiếp tục nữa, nói lời tạm biệt với Tô Ngữ rồi trở về. Bởi vì lúc nào Ôn Hoa cũng khom lưng ôm lấy cánh tay của Tô ngữ, dáng vẻ như không ai có thể cướp cô đi. Cố Mộng còn chưa chạm vào tay Tô Ngữ thì đã bị ánh mắt của cậu liếc qua làm cho sợ đến mức không dám đến gần cô nữa. Không chỉ vậy, phía sau có có mấy người mặc đồ âu, khiến cho người qua đường đều ngoảnh đầu lại nhìn.
Sau khi bất đắc dĩ tạm biệt Cố Mộng, Tô Ngữ và Ôn Hoa trở về nhà họ Ôn.
Vừa đi vào phòng, không còn người khác nữa, Tô Ngữ lập tức rút tay mình ra, vẻ mặt tức giận. Nhưng cô vẫn cố gắng khống chế âm lượng của mình: “Ôn.. Mặc Mặc, trước khi đi chị đã nói như nào?”
“Chị nói em ở nhà ngoan ngoãn chờ chị.” Ôn Hoa cúi đầu.
“Vậy cậu làm thế nào?”
Ôn Hoa không trả lời. Tô Ngữ hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh. Cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng cậu, cẩn thận suy nghĩ lại, chuyện hôm nay cũng có chút đáng mừng, bởi vì đến nhà họ Ôn lâu như vậy rồi, cô đã không ít lần đề cập đến việc đi ra ngoài, nhưng Ôn Hoa rất kháng cự. Chú Lý từng nói, từ sau khi bà Ôn mất, lần Ôn Hoa tới công viên trò chơi kia là lần đầu tiên cậu ra khỏi nhà sau hơn mười năm.
Nhưng sau khi Tô Ngữ đến, dường như cậu đã đạt được điều mình mong muốn, nên không bằng lòng ra ngoài nữa. Tô Ngữ suy nghĩ một lát rồi nói: “Mặc Mặc, chỉ không thể luôn ở đây được, có lúc sẽ phải ra ngoài. Nếu vậy thì sau này chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài được không?”
Cậu nhíu mày, đưa mắt nhìn Tô Ngữ, đáp: “Ở nhà không tốt sao? A Ngữ ở cùng em không được sao?” Bàn tay khẽ nắm lại phía sau lưng.
“Chị hi vọng Mặc Mặc sẽ ngày càng có nhiều bạn thân, có sự nghiệp của riêng mình. Tất nhiên là chị cũng sẽ ở bên cạnh em.” Những lời này của Tô Ngữ là thật lòng. Một tháng sớm chiều bên nhau, đối với cô, Ôn Hoa đã không còn là người râu ria qua đường, cô thật sự hi vọng cậu sẽ ngày càng tốt hơn. Cậu có gia thế không người nào theo kịp, có khuôn mặt còn đẹp hơn cả người nổi tiếng, có một bộ não của thiên tài, nhưng lại vẫn luôn giam mình trong căn phòng với bốn bức tường này. Tô Ngữ cảm thấy như vậy thật đáng tiếc, rõ ràng cậu chính là sự tồn tại mà nhiều người hâm mộ kia mà.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT