Ngay khi vừa nói ra, cả văn phòng vốn dĩ đang ồn ào lập tức rơi vào trạng thái yên tĩnh. Tất cả mọi người đều lén lút dựng tai lên, đặc biệt là đồng chí thích buôn chuyện tiểu Vu, lúc này đang hận không thể dán tai vào bàn của Tô Dao và Trần Ngân Hà, một bên dán một tai.
Tô Dao vội vàng kéo Trần Ngân Hà vào phòng làm việc nhỏ bên trong, rồi đóng chặt cửa lại: “Đừng nói với người khác việc tôi đã khóc ở núi Linh Vân, anh như vậy bảo chị đây phải giấu mặt đi đâu bây giờ?”
Trần Ngân Hà rũ mi nhìn Tô Dao, rồi nhớ lại đêm đó, cây cối xung quanh tươi tốt, ánh trăng dịu dàng, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh rưng rưng, đong đầy nước mắt. Lúc đó, anh cảm thấy rất khó chịu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần cô ngừng khóc thì muốn anh làm gì cũng được, bảo anh lên trời hái sao xuống cho cô cũng được, chứ đừng nói đến chiếc xe mà anh yêu thích nhất.
Nghĩ đến đây, quả táo Adam của Trần Ngân Hà khẽ cuộn lại, giọng nói không biết từ khi nào đã trở nên khàn khàn: “Khi cô khóc cũng rất đẹp.”
“Đầu óc có bệnh thì đi chữa đi, nếu như còn khiêu khích trêu chọc người khác.” Tô Dao dựa vào bên cửa, khoanh tay lại, hất cằm nhìn Trần Ngân Hà, ánh mắt từ từ lướt xuống khỏi mặt anh, đến yết hầu, áo sơ mi và thắt lưng rồi dừng lại ở quần anh: “Thì tôi sẽ cho anh hết đường làm đàn ông luôn.”
Trần Ngân Hà: “Sao cô suốt ngày nhìn chằm chằm vào quần tôi thế?”
Tô Dao: “Vì anh là đồ không biết xấu hổ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play