Giọng nói của cô nghe có vẻ rất buồn, đem theo chút nghẹn ngào rất trầm cùng sự chán nản, Trần Ngân Hà đi vòng qua trước mặt Tô Dao, chặn đường lại rồi cụp mắt nhìn xuống cô.
Tô Dao vẫn luôn cúi đầu, mái tóc của cô không quá dài, buộc kiểu đuôi ngựa, vì lăn lộn trong rừng, bị cành cây vướng phải khiến mái tóc đã sớm bị rối bù xõa xuống, che lấp hơn nửa khuôn mặt, hàng lông mi dài rũ xuống, khóe mắt hơi đỏ.
Trần Ngân Hà chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của cô, càng không biết làm thế nào để dỗ dành một cô gái, anh lo lắng, giọng điệu cũng có chút cáu kỉnh: “Nói chuyện.”
Tô Dao vừa đi vừa đưa cánh tay lên che mặt, không cho ai nhìn: “Nhìn tôi làm gì, tìm người đi!”
Trần Ngân Hà cau mày: “Nếu đây là đội của tôi, ai dám khóc trong khi thực hiện nhiệm vụ…”
Không quá lời khi nói rằng anh sẽ nhấc chân sút người đó bay xa cả mười mấy mét.
Anh nhìn cô, nửa câu sau lại nghẹn trong cổ họng chẳng thể nói ra, ngữ điệu hung tợn quanh quẩn trong miệng, nhưng khi lên tiếng lại thay đổi: “Cô khóc cái gì?”
Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà ra, đưa tay lên lau lau nước mắt, vừa tìm kiếm vừa khóc: “Đầu gối tôi bị va đập rách rồi, chảy rất nhiều máu, đau, đau cũng không cho người ta khóc à?”
Tô Dao nhận lấy khăn giấy Trần Ngân Hà đưa cho lau nước mũi, tiếng khóc càng lúc càng lớn: “Nếu anh cõng tôi, anh sẽ xem thường tôi, anh hoàn toàn không phục tôi chút nào, anh muốn chiếm đoạt quyền lực, muốn làm sếp của tôi, đừng tưởng tôi không biết.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play