Cục trưởng Khương đứng trước bàn làm việc, chắp tay sau lưng nhìn Hứa Gia Hải rồi lại nhìn Lục Hải Minh: “Có phải mấy người đều bị cậu ấy bỏ bùa mê thuốc lú rồi không, đặc biệt là cậu đấy Biển lớn, cậu ngang nhiên ôm vai bá cổ phần tử phạm tội ở siêu thị, khăng khăng khít khít, còn nhớ mình là một cảnh sát không hả?”
Hứa Gia Hải mở miệng, muốn bảo Cục trưởng Khương đừng có gọi mình là Biển lớn, nhưng nghĩ đến bản thân đang bị kỷ luật nên đành kìm lại, khiến mặt đỏ bừng.
“Biết đỏ mặt là tốt.” Cục trưởng Khương hài lòng nhìn Hứa Gia Hải một cái, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: “Tự nhận ra lỗi sai của mình, lần sau đừng tái phạm nữa!”
“Lục Hải Minh, cậu cười cái gì?” Cục trưởng Khương nhìn Lục Hải Minh: “Cậu cho rằng mình không có vấn đề gì sao, người báo án là Tô Dao nói mình bị nghi phạm cưỡng chế, cậu không xem camera giám sát hả, đi một bước hôn hai cái, thế thì gọi gì là cưỡng chế?”
Cục trưởng Khương nhìn Tô Dao: “Cô lại đây, đứng vào giữa.”
Tô Dao đi tới, sát cánh cùng Hứa Gia Hải và Lục Hải Minh, cúi thấp đầu chịu giáo huấn.
“Mấy người đều tin rằng Trần Ngân Hà vô tội, nhưng mấy người đã từng cân nhắc hay chưa, ngộ nhỡ cậu ấy thực sự giết người thì sao, Tô Dao, Hứa Gia Hải, hai người chính là đồng bọn, có thấy có lỗi với bộ đồng phục cảnh sát trên người mình không?” Sắc mặt Cục trưởng Khương sầm xuống: “Nhất là cô, Tô Dao, vốn dĩ cô có rất nhiều cơ hội để thuyết phục cậu ấy, vậy mà cô lại vì tình cảm cá nhân mà thả cậu ấy đi, để cậu ấy tiếp tục gây nguy hiểm cho xã hội, nếu có thêm nhiều án mạng thì cô có gánh vác nổi trách nhiệm này không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT