Chìm Vào Ngân Hà

Chương 2: Cô em này, tôi đã từng gặp


2 tháng

trướctiếp

Trước mặt là một công viên nhỏ, nằm gần với Cục Công an Thành phố và Bệnh viện Nhân Dân. Khi đi qua cánh cổng sắt nhỏ cạnh bức tường công viên, Tô Dao nghe thấy bên trong truyền đến tiếng thì thầm nỉ non của phụ nữ. Qua những bông hoa được chạm khắc rỗng trên cánh cổng sắt, có thể nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng bên khóm hồng Nguyệt Quý.

Người đàn ông có dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, tay áo rộng rãi cuộn lên, hai cúc áo phía trên không cài, để lộ ra yết hầu nhô cao cùng đôi xương quai xanh sắc bén, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt. Rõ ràng sống lưng thẳng tắp, nhưng trông lại lười biếng thả lỏng như không xương.

Người phụ nữ mặc chiếc váy hai dây màu đen, mái tóc xoăn sóng màu nâu hạt dẻ rũ xuống đầy quyến rũ, những ngón tay sơn đỏ hư ảo chạm vào ngực người đàn ông.

Người đàn ông nghiêng đầu châm một điếu thuốc, nhưng cô gái không cho, còn hờn dỗi nói câu gì đó, rồi kiễng chân lên, tiến đến gần môi anh.

Tô Dao vội vàng dời mắt. Cô là cảnh sát, những hình ảnh dâm ô hơn thế cũng đã chứng kiến, nhưng chúng đều xảy ra tại hiện trường gây án, ngoại hình của nghi phạm hầu hết đều vô cùng xấu xí và chỉ khiến mọi người thêm phần phẫn nộ. Chứ không hề giống với cảnh tượng trước mắt lúc này, vô cớ khiến người ta cảm thấy nóng mặt.

Trong lúc quay người rời đi, Tô Dao vô tình đá phải một viên đá nhỏ, “rầm” một tiếng, viên đá đập vào cánh cổng sắt phát ra tiếng kêu, khiến những người bên trong cánh cổng đều giật mình hoảng hốt.

Tô Dao ngẩng đầu nhìn lên, qua cánh cổng gỉ sắt cô bắt gặp một đôi mắt hẹp dài đỏ sẫm. Đôi mắt ấy trời sinh thật đẹp, con ngươi đen nhánh, điểm xuyết thêm vài tia sáng như sao trong đó, đuôi mắt hơi nhếch lên, độ cong móc câu vừa vặn, như thể chứa đựng cả rừng hoa đào.

Ánh mắt anh rơi trên gương mặt cô, vừa đột ngột vừa cường thế thăm dò vào tận đáy mắt cô: “Cô em này, tôi đã từng gặp.”

Giọng nói trầm thấp đem theo từ tính, vô cớ khiến người ta sinh ra ảo giác như thể đối phương có tình cảm sâu nặng với mình. Tô Dao tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, thân là đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, trước giờ chưa từng có ai dám trêu chọc cô.

Không một ai.

Phí công vốn dĩ cô còn đang cảm thấy người đàn ông này có ngoại hình thực sự đẹp, thế nhưng lại là một tên cặn bã đứng núi này trông núi nọ.

Tô Dao chỉ vào người đàn ông bên trong, ngữ khí chẳng hề khách sáo: “Ăn nói cho cẩn thận.”

Người đàn ông không những không cảm thấy khó chịu, anh khẽ cong môi, chậm rãi phác họa đường cong trên cơ thể cô.

Anh chỉ nhìn cô mà không lên tiếng cũng đủ khiến cô khó chịu rồi, Tô Dao xắn tay áo, đưa tay đẩy cửa, cô phải dạy cho tên này một bài học mới được, để anh biết thế nào gọi là chọc vào người không nên chọc.

Nhưng lại nghe thấy một tiếng “cạch”, cửa bị khóa từ bên trong.

“Mở cửa.” Tô Dao nhấc chân đã vào cánh cổng sắt một cái: “Nếu là đàn ông thì ra đây!”

Lại chỉ nghe thấy giọng nói như thể đúng lý hợp tình truyền ra: “Tôi mới xuất viện, cơ thể còn yếu.”

Trước giờ, Tô Dao chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy: “Ra đây đấu tay đôi!”

Cơn tức giận khiến gương mặt cô đỏ bừng, nhìn qua còn có chút ý vị của việc thẹn quá hóa giận. Cô xấu hổ rồi, nhưng lại không muốn thừa nhận, nên chỉ đành phát hỏa.

Trần Ngân Hà cong môi, không ai có thể thoát khỏi phạm vi bức xạ hormone của anh.

Không một ai.

Anh nhìn cô qua cánh cửa, cô mặc chiếc quần jean màu xanh đậm phổ thông, bên trên là chiếc áo sơ mi kẻ sọc đen còn phổ thông hơn nữa, mái tóc màu đen buộc kiểu đuôi ngựa thấp, nhưng ngược lại, ánh mắt lại sắc lạnh như tuyết. Khiến anh không thể không liếc nhìn cô thêm vài lần. Lại phát hiện đôi môi của cô đẹp một cách hiếm thấy, căng mọng, bóng mịn, không chỉ hồng hào mà còn có phần căng bóng như trái Cherry chín đỏ, đây đúng là một mỹ nhân ẩn dưới bộ quần áo quê mùa mộc mạc.

Tô Dao đứng ngoài cửa, lấy điện thoại ra bấm số của đội trưởng chống mại dâm: “Alo, lão Hoàng, Tô Dao đây, cổng sau Cục có người có hành vi dâm ô, mau đến đây, thời khắc ghi công tới rồi.”

Chu Tiểu Nghiên khoanh tay đứng bên cạnh Trần Ngân Hà, vẻ mặt lộ rõ ý thù địch nhìn Tô Dao: “Mặt mũi thì đẹp đấy, nhưng nhàm chán muốn chết, chẳng hiểu thế nào là cảm xúc lứa đôi.”

Trần Ngân Hà cắt ngang: “Cô không hiểu đâu.”

Càng như vậy sẽ càng thú vị.

“Chết tiệt.” Ánh mắt kia thực có tính xâm lược, Tô Dao nhấc chân, hết lần này đến lần khác, cảnh cổng sắt nhỏ bị đá mạnh đến mức suýt chút nữa rời khỏi khung cửa: “Cẩn thận, tốt nhất đừng có để rơi vào tay tôi, nếu không anh sẽ chết chắc!”

Nói xong, cô quay người rời đi, khác với loại chơi bời lêu lổng này, cô còn phải đi làm, một lúc nữa là phải đến tuyên truyền an ninh ở trường Trung học phổ thông số bốn rồi.

Sau khi Tô Dao rời đi, Trần Ngân Hà mở cánh cổng sắt nhỏ và băng qua đường cái đi về phía đối diện.

Chu Tiểu Nghiên bước trên đôi giày cao gót, đuổi theo: “Anh Ngân, đi đâu thế?”

Trần Ngân Hà không buồn quay đầu lại, đáp: “Đi làm.”

Tô Dao vác vẻ mặt ủ rũ quay lại văn phòng, “cạch” một tiếng, cô kéo ghế ra ngồi, khiến Ngô Thanh Đào đang ăn vụng đào ngâm sợ đến mức giật bắn cả người.

“Chị Tô, sao thế ạ, có phải đội trường đội số hai nghe nói Cục trưởng Khương điều người mới cho đội chúng ta nên đến tìm chị gây sự không?” Ngô Thanh Đào lau lau khóe miệng đi tới: “Có cần anh em trùm đầu đội trưởng đội số hai đánh cho một trận không ạ, dù sao thì anh ta cũng không thể biết là do ai làm.”

“Không phải.” Tô Dao đáp: “Gặp phải một tên ngốc.”

Ngô Thanh Đào hồi tưởng lại, lần trước đội trưởng tức giận như vậy là khoảng một năm trước, cô ấy đã tận mắt chứng kiến Tô Dao tung chân đá tên tội phạm giết người tàn bạo, khiến hắn ta gãy hai chiếc xương sườn.

“Chị Tô nguôi giận.” Ngô Thanh Đào vừa bóp vai cho Tô Dao vừa vô cùng tò mò hỏi: “Người đó đã làm gì mà khiến chị tức giận đến mức này?”

“Không có gì.” Tô Dao không nói gì nhiều, bị trêu ghẹo còn không thể dạy được cho tên đó một trận, quả thực là việc tương đối mất mặt.

Tô Dao liếc nhìn sang bàn đối diện một cái: “Trong lúc chị ra ngoài, phó đội trưởng mới của các em chưa đến sao?”

Ngô Thanh Đào: “Chưa ạ.”

Tô Dao gật đầu: “Có lẽ là bị việc gì đó trì hoãn rồi.”

Người ta có huân chương hạng nhất cơ mà, đương nhiên làm việc gì cũng phải rất nghiêm túc và khắt khe, chắc chắn là có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó nên mới đến muộn.

Ví dụ như trên đường đi làm gặp phải một tên xã hội đen, sau đó đấu tay không với đối phương cùng đồng bọn của chúng, rồi bị thương phải vào bệnh viện, nói không chừng trong tay tên xã hội đen kia đó còn có cả súng.

Hay ví dụ như, từ một dấu vết nào đó để lại, bỗng phát hiện ra một tập đoàn ma túy khổng lồ, nên đang bí mật thông tin tình báo với đội chống ma túy.

Hoặc ví dụ như, anh ấy bị một băng nhóm tội phạm tàn ác tìm cách trả thù, phục kích và ám sát.

Hình ảnh một anh hùng dũng cảm và bất khuất ít khi nói cười lập tức nổi lên mặt giấy. Tô Dao vô cùng hài lòng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến ba tiếng gõ cửa. Đây không thể là đồng nghiệp từ các phòng ban khác, vì mỗi lần đến họ đều đẩy hoặc đạp cửa xông thẳng vào, trước giờ chưa từng biết tới việc gõ cửa.

Mọi người trong văn phòng đều nhìn qua, Ngô Thanh Đào hưng phấn, nói: “Chắc chắn là phó đội trưởng mới tới rồi, đừng mở cửa vội, nhanh nhanh nhanh, nhanh lên, cả nhà theo kế hoạch hành động.”

Ngô Thanh Đào vội vàng lấy từ dưới ngăn kéo ra một chiếc túi giấy khổng lồ, trong có đủ cờ, biểu ngữ, bóng bay và các đồ trang trí sặc sỡ khác. Cả văn phòng đã được đổi mới hoàn toàn chỉ trong chưa đầy mười mấy giây.

Ngô Thanh Đào kéo Tô Dao đến vị trí đối diện với cửa, đưa cho cô một bó hoa Loa kèn màu hồng tươi: “Chị Tô, chị đứng ở giữa, mở cửa ra cái chị đưa ngay nhé.”

Tô Dao ném sự việc không vui vừa gặp phải ở cổng công viên nhỏ sang một bên: “Được, đợi tôi tặng hoa xong thì cả nhà cùng vỗ tay chào mừng nhé.”

Cô nói với nụ cười ấm áp và thân thiện trên môi.

Hai thành viên trong đội nấp sau cánh cửa, nắm tay nắm cửa, dùng khẩu hình đếm: “Ba, hai, một.”

Cánh cửa từ từ được mở ra hai phía.

Tô Dao vội vàng giơ bó hoa trong tay ra, lông mày cong lên, nụ cười tươi rói: “Chào mừng, chào mừng, nhiệt liệt chào mừng!”

Vừa ngước mắt lên, xuyên qua cánh và lá của bó hoa Loa kèn, cô nhìn thấy khuôn mặt mà mình đã gặp hai mươi phút trước.

“Mẹ kiếp!”

Ông trời thật có mắt, đã thực sự để tên lưu manh chết tiệt này rơi vào tay cô. Giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt của đám đông, Tô Dao hung dữ ném bó hoa trên tay vào người đối diện, xông đếm túm cổ áo anh rồi dùng cùi chỏ và đầu gối ấn người vào cửa, “rầm” một tiếng: “Xem anh còn trốn được đi đâu.”

Vừa từ trạng thái người thực vật tỉnh lại chẳng được bao lâu, cơ thể vẫn còn quá yếu, Trần Ngân Hà đập lưng vào cửa, trước ngực ẩn hiện một vết thương vẫn còn mới. Anh đau đớn hít sâu một hơi, tiếng ho khù khụ bật ra khỏi lồng ngực. Cơ thể đau đớn, nhưng mặt lại không có chút biểu cảm, rũ mắt nhìn cô, khóe môi cong cong: “Nhẹ một chút.”

“Chó chết!” Tô Dao trầm giọng chửi rủa, vẫn nắm cổ áo anh, rồi đập mạnh người anh vào cửa một cái mới buông tay.

Rõ ràng là người bị đánh, nhưng ở anh lại chẳng thể nhìn thấy dù chỉ là một chút chật vật, còn chậm rãi ung dung chỉnh sửa lại phần cổ áo vừa bị túm đến nhăn nhúm, sau đó nhặt bó hoa dưới đất lên, lịch lãm, phong độ nói cảm ơn: “Cô cũng khách sáo quá rồi đó, còn tặng cả hoa nữa.”

Tô Dao nghiến răng nghiến lợi thầm chửi một tiếng, đồ không biết xấu hổ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp