Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Ngô Nguyệt Oánh thực sự đi về phía Trần Ngân Hà. Cô ta ngồi lên chiếc ghế cao trước mặt anh, chân bắt chéo, tư thế đẹp mê hồn, khẽ nhướng mày mỉm cười: “Anh đẹp trai, đi một mình sao?”
“Nếu đã đến đây chơi thì hà tất phải mang vẻ mặt trầm mặc thế này, nó khiến người khác sợ hãi đó.” Cô ta vừa nói vừa làm động tác vuốt vuốt ngực mình, như thể thực sự đang sợ vậy: “Cái gì cần nói tôi đều đã nói hết rồi, cũng đã cung cấp bằng chứng không có mặt tại hiện trường, tài chính cá nhân cũng chẳng có vấn đề gì, tại sao cứ phải cắn lấy tôi không nhả vậy?”
Trần Ngân Hà không ngước mắt lên, như thể khinh bỉ không thèm trả lời câu hỏi của cô ta. 
Điều Ngô Nguyệt Oánh ghét nhất chính là bị người khác phớt lờ, cô ta đã thất bị trước người đàn ông này rất nhiều lần rồi, khi cô ta nhảy, tất cả mọi người trong quán bar đều nhìn cô ta chỉ có anh là thờ ơ với cô ta. Trong mắt người đàn ông này chỉ có Tô Dao, thật đáng tiếc cô sẽ không bao giờ có thể quay lại nữa.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Ngô Nguyệt Oánh tốt lên rất nhiều, khóe môi khẽ nhếch lên: “Phụ nữ trên đời này nhiều như vậy, anh hà tất gì phải thương nhớ không quên cô ấy, thứ lỗi cho sự vụng về của tôi, quả thực tôi không nhìn ra điểm gì tốt của cô ấy. Xinh đẹp thì có xinh đẹp, dù sao cũng là hoa khôi của lớp, là tâm điểm được bàn tán nhiều nhất trong ký túc xá nam của bọn tôi năm đó, có lẽ cũng là đối tượng mơ ước của bọn họ…”
Cô ta còn chưa kịp nói hết thì một tiếng gió xẹt qua tai, khiến cổ cô ta ớn lạnh, một con dao sắc nhọn găm vào động mạch.
Ngô Nguyệt Oánh ngẩng đầu, căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng: “Anh, anh là cảnh sát, tuỳ tiện dùng dao thế này là phạm pháp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play