Ý thức được mình bị nhìn chằm chằm, người đàn ông nhướng mắt, đôi mắt nặng trĩu như mây đen trước cơn mưa mùa hạ. Triệu Hân Hoa sợ tới mức thầm rùng mình một cái, bà ta nhấc chân rời đi, trong lòng thầm nghĩ, mới qua Tết, sao lại có người đáng sợ như vậy?
Tô Dao hoàn toàn không để ý thấy Trần Ngân Hà đang đứng bên góc tường cách đó không xa, cô còn tưởng rằng ngày mai anh mới trở lại.
Cô tiếp tục nói chuyện với Đào Chính An: “Hôm nay muộn quá rồi, cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà, cậu về sớm chút đi.”
“À phải rồi, có thể trả lại tôi bức thư đó không?”
Đào Chính An lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì màu hồng, Tô Dao định vươn tay ra cầm nhưng Đào Chính An không cho cô: “Cậu đã tặng tôi rồi thì nó là của tôi, mà đã là đồ của tôi thì sẽ không cho người khác.”
Đào Chính An còn chưa kịp dứt lời, đột nhiên cảm thấy có một luồng gió xẹt qua tai, tiếp theo là bàn tay hoàn toàn trống rỗng, bức thư tình bị người nào đó giật đi rồi. Thậm chí anh ta còn không hề cảm nhận thấy có ai đó đang tiến lại phía sau mình, giống như một bóng ma đột ngột thò ra vậy. 
Đào Chính An quay người lại, nhìn thấy một đôi mắt như sói dữ đang nhìn chằm chằm vào mình trong bóng tối. Xét về dáng vẻ cùng tuổi tác của đối phương, đại khái Đào Chính An đã đoán ra, người này có lẽ là người đàn ông mà Tô Dao nói cô thích, hoặc một người nào đó đang theo đuổi Tô Dao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play