Một vài người tinh ý nghe ra Tô Dao không có ý đó nên không hùa theo nữa. Nhưng có người lại vô cùng nhiệt tình, chẳng hạn như lớp trưởng, vẫn tiếp tục nói: “Hình như Chính An cố ý chuyển từ thành phố S về đây thì phải, Vân Giang chúng ta là thành phố nhỏ, sao có nhiều hứa hẹn phát triển như thành phố S, đừng có nói với tôi rằng cậu muốn xây dựng cho quê nhà nên mới về đó nhé.”
Đào Chính An quay sang nhìn Tô Dao một cái, rồi mỉm cười không lên tiếng.
Bản thân Tô Dao là người trong hệ thống tư pháp, là người một nhà với công tố viên Đào Chính An, cô rất rõ lời lớp trưởng nói là đúng nhưng không phải đúng hoàn toàn.
Đối với nhiều nhân tài thì cơ hội phát triển ở cách thành phố lớn là rất rộng mở, nơi đó có các nguồn tài nguyên đa dạng mà một thành phố nhỏ chẳng thể so sánh nổi. Nhưng nếu anh ta quay lại thành phố nhỏ thì chắc chắn sẽ được chính phủ đối đã như nhân tài và tiền đồ không hề tệ.
Người ta nói năm tháng giống như con dao mổ lợn, nhưng dao mổ lợn cũng có thiên vị, đặc biệt là thiên vị với những người có ngoại hình đẹp. So với thời niên thiếu thì đường nét trên khuôn mặt của Đào Chính An ở thời thanh niên trưởng thành hơn rất nhiều, được thêm một phần tích tụ của năm tháng. Thần thái của công tố viên rất tốt khiến anh ta trông thật tuấn tú, trang nghiêm và nam tính.
Trong bữa ăn không ít bạn nữ vô thức đưa chủ đề của cuộc nói chuyện hướng về anh ta. Thấy nam thần học đường ngày nào không biến chất, Tô Dao vô cùng yên tâm, nên quay sang nói chuyện với Ngô Nguyệt Oánh.
Ngô Nguyệt Oánh nói mình học ngành Tài chính, hiện tại đang làm Kế toán cho một công ty đầu tư, sau đó lại hỏi Tô Dao: “Bọn cậu làm cảnh sát thế nào, có gì hay không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play