Ngô Thanh Đào cảm thấy kỳ quái, số ngày nghỉ phép hàng năm của Tô Dao đều để phí không dùng đến, nếu Cục trưởng Khương không nhắc nhở ép buộc cô nghỉ thì cô sẽ chẳng dùng đến, khả năng chủ động nhắc đến việc muốn nghỉ phép là cực kỳ hiếm thấy.
“Chị Tô, chị định nghỉ phép để chăm sóc đội phó Trần phải không, hai người muốn đi hưởng tuần trăng mật à?”
Tô Dao: “Mật cái rắm, tốt nhất là đừng có để chị nhìn thấy anh ấy, nếu không chị sẽ khâu mồm anh ấy lại đó.”
“Thông thường khi mắng người chẳng phải chị đều nói sẽ đánh gãy chân người ta sao?” Ngô Thanh Đào nhìn Tô Dao: “Có phải đội phó Trần đã nói câu gì chị không muốn nghe hay không… Chị Tô, môi chị!”
Tô Dao vội vàng nhấc mu bàn tay lên che khoé môi bị con chó nào đó cắn rách của mình. Mọi người đều nói rằng nụ hôn thật tuyệt vời, đặc biệt là nụ hôn đầu, nó sẽ khiến người ta run rẩy, nó sẽ khiến người ta ngạt thở và nó cũng sẽ khiến người ta có được khoái cảm chưa từng có. Cô thì hay rồi, ngoại trừ việc đau đớn và tức giận ra thì chẳng cảm nhận được gì.
Ngoại trừ… Khi anh tiến vào miệng cô, lúc đó cũng tạm ổn, bởi vì anh không cắn cô nữa, nên cô không còn bị đau. Rồi lại cảm thấy cột sống tê dại như bị điện thế một trăm nghìn vôn giật, trước giờ cô chưa từng trải qua cảm giác đó, cô cảm thấy nó thật kỳ lạ và nguy hiểm, nên vô thức chạy trốn.
Bị Ngô Thanh Đào nhìn chằm chằm vào môi, Tô Dao cảm thấy bản thân mình như đang không mặc quần áo, khuôn mặt nóng bừng: “Nhìn cái gì mà nhìn, chị bị nhiệt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play