Biết là không nên nhưng trong lòng Tô Dao vẫn cảm thấy có chút chua xót, cảnh tượng lãng mạn khi bọn họ gặp nhau thật giống câu chuyện của nam nữ chính. Hai người có thân phận và lập trường tương phản, nhưng vẫn gặp nhau trong một khung cảnh đẹp đẽ nhất, còn diễn một màn kịch đại tiêu thư chặn đường bắt cóc trai đẹp. Cho dù anh là một cảnh sát tốt, trong tim phân biệt rõ ràng chính tà, nhưng chắc vẫn khó mà quên được cảnh tượng tuyết rơi đó nhỉ?
Sơ Tuyết nhìn Trần Ngân Hà, ánh mắt lưu luyến vô hạn, âm thanh nhẹ nhàng như ánh nắng ấm áp mùa đông: “Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, hôm đó tuyết rơi dày đặc.”
Trần Ngân Hà khẽ cong môi: “Nhớ.”
Trái tim Tô Dao dâng lên một đợt chua xót, đúng như cô nghĩ, anh thực sự còn nhớ, cô ta quả thật là một phần ký ức sâu đậm trong anh, là thứ mà một người đến sau như cô chẳng thể nào xoá bỏ. Cô cảm thấy mình thật ích kỷ, cô không thể tha thứ cho người đàn ông mà mình có cảm tình cùng người phụ nữ khác có đoạn ký ức cho dù cô làm thế nào cũng chẳng thể nào chạm tới.
Đồng thời, cô cũng rất ngưỡng mộ Sơ Tuyết, cô ta miêu tả cảnh tượng lần đầu gặp gỡ của họ đẹp đẽ như vậy, lãng mạn như vậy và đã thành công cắm cái gai vào trái tim cô, khiến cô nuốt xuống không được, nhổ ra cũng chẳng xong.
Sơ Tuyết nở nụ cười, ánh mắt sáng đến đáng sợ: “Em biết anh sẽ không thể quên mà.”
“Đương nhiên là tôi không thể quên.” Trần Ngân Hà liếc nhìn Sơ Tuyết một cái, trong mắt hiện lên sự ghê tởm không thể che giấu: “Bởi vì cô thực sự rất đáng ghét.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play