Lúc này, vài bộ phim khác cũng đã kết thúc, có rất nhiều người đi thang máy, Tô Dao vừa vào đã bị ép tới tận trong cùng, lưng dựa chặt vào thành trong của thang máy. Trần Ngân Hà đứng trước Tô Dao, giúp cô chặn những người đang tiến vào sau.
Bọn họ đứng rất gần, gần đế mức có thể nghe thấy tiếng thở. Anh rũ mi nhìn xuống cô, ánh mắt càng lúc càng tối, cứ thế cho đến khi một tiếng nói đau khổ kêu lên: “Mấy người vào sau đừng chèn nữa, tôi sắp bị ép bẹp đến nơi rồi.”
Trần Ngân Hà giật mình bừng tỉnh, cơ thể lùi lại phía sau một chút. Phía sau chẳng có ai chèn ép hai người họ, là do anh áp vào cô, như thể sợ bị người khác cướp mất vậy, nhất định phải cảm nhận được cô mới yên tâm. Xem ra cô bị chèn đến rất đau, anh lại bắt đầu tự thầm trách, cảm thấy bản thân mình là một người nguy hiểm, một tên biến thái đáng sợ.
Thực ra, Tô Dao luôn biết chẳng có ai chen lấn xô đẩy bọn họ, mà là anh.
Khi ra khỏi rạp chiếu phim đã là chín giờ bốn mươi phút, Tô Dao và Trần Ngân Hà theo con đường cũ đi về phía Cục Công an thành phố.
Đường phố khá yên ắng, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua cành cây xào xạc. Trời lạnh như vậy, trên đường chẳng có mấy người qua lại, vừa vặn có thể nghe rõ tiếng bước chân. Tô Dao luôn im lặng không lên tiếng, trái tim đang chờ đợi và háo hức, hy vọng Trần Ngân Hà sẽ nói gì đó với mình. Rốt cuộc là biểu hiện bất thường của anh khi trong rạp chiếu phim và trong thang máy là vì sao?
Họ sánh bước bên nhau suốt cả quãng đường, nhưng anh vẫn không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mà chẳng nói một lời. Cũng thật không may, tối nay là một đêm nhiều mây, chẳng có lấy một ngôi sao, không nhìn thấy bất cứ gì ngoài tầng tầng lớp lớp những đám mây dày đặc. Là kiểu thời tiết tồi tệ khiến con người ta khó thở.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT