Chỉ cần đi vào ghi danh là có thể xếp hàng tham gia sơ tuyển. Sơ tuyển cũng đơn giản, chỉ là cắt cà rốt và khoai tây thành sợi thôi. Nguyên liệu sau khi cắt xong còn có thể mang về nhà, vì vậy có rất nhiều người vừa muốn xem náo nhiệt vừa muốn kiếm tí lợi nhỏ mà vào đăng ký, bên trong đông nghịt người.

Vị đại tỷ nhiệt tình còn khoe với cô mấy sợi khoai tây mình vừa cắt, hiển nhiên là cũng đã tham gia thử rồi.

Chương trình ẩm thực!

Đôi mắt Vãn Kỳ sáng lên.

Đây chẳng phải là nghề cũ của cô sao?

Tối qua cô cũng đã nghĩ tới chuyện sau này nên làm gì.

Nguyên chủ học rất giỏi, thi đậu vào ngành kế toán của Đại học Giang Thành. Sau kỳ nghỉ hè này là vào năm 4, có lẽ cũng không ở trường bao lâu nữa là phải đi thực tập rồi.

Nhưng cô thì không hề muốn tiếp xúc với mấy con số trong thời đại những năm 90 không có máy tính hay bảng Excel gì cả. 

Huống hồ bây giờ vẫn còn là thời bao cấp, nếu không tự kiếm được việc tốt thì ba mẹ Mục chắc chắn sẽ không đồng ý.

Có lựa chọn rồi thì tất nhiên cô sẽ chọn nghề cũ của mình.

“Chuyện gì vậy? Sao đông người thế?” Mẹ Mục vừa dựng xe xong, bước lại gần, có chút khó hiểu.

Cô liền mơ hồ giải thích một chút, còn dụ dỗ mẹ Mục đăng ký cùng mình:

“Mẹ ơi, cắt xong nguyên liệu còn có thể mang về nhà đó.”

“Lên... lên TV?” Mẹ Mục nghe tin này thì sửng sốt, hoàn toàn không để ý đến những lời cô nói sau đó. “Chỉ cần cắt chút nguyên liệu thôi là có thể lên TV á?”

“Còn phải qua vòng tuyển nữa cơ.” Cô giải thích thêm một câu, thấy mẹ Mục vẫn còn đơ ra, liền tiếp tục dụ dỗ:

“Mẹ, chúng ta cùng đi ghi danh đi?”

“Không không không, mẹ không biết nấu cơm đâu!” Mẹ Mục vừa nghe xong đã hoảng hốt xua tay lia lịa.

Nhà mẹ đẻ của mẹ Mục điều kiện không tệ, trước khi lấy chồng cũng chỉ học nấu ăn sơ sơ. Gả cho ba Mục là đầu bếp xong thì càng không đụng tay vào việc bếp núc, đến cả cắt rau cũng chỉ làm qua loa.

Ba Mục tuy nghiêm khắc với hai đứa con nhưng lại chẳng yêu cầu gì ở vợ, chỉ cần mẹ Mục phụ giúp dọn món và thu tiền là được.

“Cắt không đẹp cũng không sao, vẫn được mang về. Một củ cà rốt với một củ khoai tây, về nhà cũng xào được hai món đó mẹ.” Câu nói này thành công thuyết phục mẹ Mục, vì tiết kiệm là đức tính tốt mà.

Lần đầu tham gia kiểu hoạt động thi thố này nên mẹ Mục có hơi hồi hộp, nhìn hàng dài phía trước khoảng hơn mười người, bà liền an ủi:

“Kỳ Kỳ, con đừng căng thẳng, dù không được chọn thì mình vẫn kiếm được hai món đem về.”

“Mẹ, con không căng thẳng đâu. Mẹ lát nữa cẩn thận chút, đừng cắt trúng tay.”

Trong ký ức của nguyên chủ thật sự không có chút hình ảnh nào của mẹ Mục trong bếp cả. Cô còn sợ mẹ Mục không cẩn thận lại làm mình bị thương.

Hai mẹ con nói chuyện cứ như đổi vai vậy, khiến những người xếp hàng bên cạnh cũng phải nhìn thêm vài lần.

Không đợi người ta đáp lời thì đã tới lượt các cô lên sân khấu, bận rộn quá cũng không ai có thời gian mà bắt chuyện.

Nhân viên mặc áo khoác đỏ đưa cho mỗi người một phần nguyên liệu, cười nói:

“Đồng chí, cắt xong nhớ giơ tay lên nhé, chúng tôi có giám khảo đi kiểm tra.”

“Dạ.” Vãn Kỳ chớp mắt, có chút bất ngờ với cách xưng hô đậm chất thời đại này.

Dưới mấy cái lều có khoảng hai ba chục cái bàn. Vừa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng dao thái rau lách cách liên tục, che hết cả tiếng nói chuyện bên ngoài.

Được nhân viên dẫn đến một cái bàn trống, cô nhìn xung quanh. Trên bàn có một cái thớt, một con dao, còn có một dụng cụ gọt vỏ. Bên cạnh là một cái thùng rác, nhưng người ta lại đang bỏ vỏ khoai tây vào đó.

Khoai tây còn bám cả đất, chưa rửa qua. Ở đây cũng không có chỗ để rửa, Vãn Kỳ suy nghĩ một chút rồi quyết định gọt vỏ cà rốt trước, sau đó dùng vỏ cà rốt để bọc lấy khoai tây mà gọt, như vậy sẽ không bị bẩn tay. Đợi lát nữa cầm khoai tây gọt xong cũng không sợ đất dính vào tay.

Nguyên chủ từ nhỏ đã theo ba Mục học cách cầm dao, còn Vãn Kỳ thì thái rất đẹp, vì cô vốn là một streamer về ẩm thực nên điều quan trọng nhất là phải trình bày đẹp. Chỉ là tốc độ của cô hơi chậm, nhưng giờ có cả hai kỹ năng kết hợp thì cô có thể thái vừa nhanh vừa đẹp.

Rất nhanh, cô đã giơ tay lên.

Từ lúc cô bắt đầu gọt vỏ, một vị giám khảo đã chú ý tới. Thấy cô giơ tay, ông liền đi tới ngay.

Ông nhìn mấy sợi rau đều tăm tắp, chia thành hai nhóm nhỏ gọn gàng, lại ngó qua Vãn Kỳ, liền hỏi:

“Đồng chí nhỏ này là luyện qua rồi đúng không?”

“Nhà cháu mở quán cơm ạ.” Cô đơn giản đáp một câu.

Vị giám khảo gật đầu:

“Nguyên liệu này cháu có thể mang về. Nếu muốn tham gia vòng tuyển chọn tiếp thì có thể qua bên kia ghi danh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play