“Mục Vãn Kỳ, sau này cô đừng có tìm vị hôn phu của tôi nữa!” Cô ta cũng dứt khoát, biết không được lợi gì liền lập tức quăng lại một câu rồi quay lưng bỏ đi.

“Ai đây không biết! Chính cô ta không biết xấu hổ, còn dám nói Kỳ Kỳ nhà mình!” Mẹ Mục Vãn Kỳ nhìn bộ dạng Mục Vãn Cầm quay người đi nhanh như gió, tức đến suýt khóc: “Cứ nghĩ trèo cao được một chút là ai cũng phải ganh tị với nó vậy!”

Cha của Lý Triết Viễn (vị hôn phu của Mục Vãn Cầm) là một luật sư, mẹ có một xưởng gia công quần áo, so với gia đình công nhân bình thường của Mục Vãn Cầm thì quả thực có chút trèo cao.

Đời trước, bọn họ chia tay cũng một phần là do cha của Lý Triết Viễn thắng kiện, đối phương bị phá sản nên ghi hận trong lòng, chuẩn bị trả thù. Cả nhà Lý Triết Viễn phải trốn ra nước ngoài, nam nữ chính vì thế mà mất liên lạc.

Đời này, Mục Vãn Cầm đã biết trước trở ngại giữa hai người, tất nhiên sẽ phát huy hào quang nữ chính để giải quyết từng việc một.

Mẹ Mục bực mình một lúc rồi nhìn thấy con gái còn đứng ở cửa, lập tức đau lòng thay cho đứa con vô duyên vô cớ gặp họa. 

Bà đã tức như vậy rồi, nói chi đến Kỳ Kỳ bị Mục Vãn Cầm chửi rủa trước mặt bao nhiêu người. “Kỳ Kỳ, Vãn Cầm nó giờ tính tình thất thường, con với Tiểu Lý gặp mặt lần nào mẹ cũng có mặt, tuyệt đối không để nó bôi nhọ danh tiếng của con đâu.”

“Cảm ơn mẹ…” Đối diện với người mẹ tiện nghi này, Vãn Kỳ không biết nói gì hơn.

“Con có muốn đi ngủ tiếp không? Mới nằm được chút đã bị đánh thức rồi.” Ba Mục đưa tay sờ trán cô, thấy có chút mồ hôi.

“Không cần đâu ạ.” Vãn Kỳ đã hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là việc xuyên sách đột ngột và ký ức vừa mới tiếp nhận khiến cô cần chút thời gian để tiêu hóa.

Cô vốn là một chủ kênh ẩm thực trên mạng nổi tiếng, có hơn chục triệu fan theo dõi. Chỉ là thức đêm cắt video, sao vừa ngủ một giấc đã xuyên đến đây rồi? Cô nhớ rõ thời gian trong quyển sách này là những năm 90 cơ mà? Khi đó cô còn chưa ra đời nữa là!

Vãn Kỳ không khỏi mang vẻ mặt đau khổ, mà sắc mặt tái nhợt của cô khiến mẹ cô lo lắng:

“Vậy con xuống nhà xem TV đi, mẹ lấy chè đậu xanh cho con uống.”

Nhà họ Mục mở một tiệm cơm ở sát đường, hai mặt tiền thông nhau cũng không tính là nhỏ, trước cửa tiệm còn có một khoảng sân đủ rộng để họ bày mấy cái bàn ăn.

Đã gần bốn giờ chiều, sắp tới giờ cơm tối, nhà họ Mục cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị mở tiệm.

Thấy ba người nhà họ Mục đang bận rộn dọn bếp và bàn ghế ra, Vãn Kỳ cũng không tiện ngồi không nhìn, định trước làm cơm chiều đã.

Vì làm tiệm cơm, nên nhà họ Mục thường ăn tối trước. Chỉ là hôm nay bị Mục Vãn Cầm làm ảnh hưởng, giờ này rồi vẫn chưa bắt đầu nấu gì cả.

Trời nóng thế này, đã muộn hơn bình thường nhiều, cô cũng không muốn làm gì phức tạp, bèn tính làm mì lạnh ăn với dầu hành, chỉ tầm mười phút là xong.

Bếp ga của nhà họ Mục không khác gì bếp mà Vãn Kỳ từng dùng, cái bếp bốn họng đặt ngay trước cửa tiệm, vừa để khách có thể nhìn thấy quá trình nấu, lại vừa giúp bên trong bếp đỡ nóng hơn, nên mới dọn ra ngoài như vậy.

Vì quán cơm cái gì cũng có, Vãn Kỳ lấy tôm và nấm hương, sau khi rửa sạch thì cắt thành hạt lựu, đặt sang một bên chuẩn bị. Cô cắt hành thành đoạn, bỏ tỏi vào phi thơm. Đợi đến khi hành bắt đầu chuyển màu thì vớt ra.

Sau đó, cô luộc mì, vớt ra và xả qua nước lạnh một lần. Cô lấy ra bốn cái bát, mỗi bát cho vào dầu hành, dầu thơm, nước tương và muối, tạo thành nước dùng dầu hành. 

Tiếp theo, cô bỏ mì vào các bát, đặt lên trên mì phần tôm và nấm hương đã cắt sẵn, rồi thêm hành phi vừa nãy lên trên cùng.

Lo lắng rằng chỉ ăn mỗi mì thì không đủ no, cô còn chuẩn bị thêm một đĩa thịt kho nhà làm, và mỗi người có thêm một ly chè đậu xanh ướp lạnh trong tủ đông.

"Ăn cơm được rồi!" Vãn Kỳ bày mì ra bàn rồi gọi mọi người.

Trong bếp rất nóng, cô uống một hớp lớn chè đậu xanh. Chè đậu xanh nhà làm đã được ninh kỹ bằng nồi áp suất nên hạt đậu mềm nhừ, chỉ cần nhấp nhẹ là tan ra thành dạng bột. Một ngụm chè mát lạnh, ngọt dịu khiến cái nóng oi bức lập tức giảm đi không ít.

Mì sau khi xả nước lạnh rất dai, thấm đều dầu hành nên không hề ngấy mà lại mát lạnh, sảng khoái. Hành phi thì giòn tan, khi nhai còn thoang thoảng mùi thơm nồng của hành. Thi thoảng, khi cắn phải tôm bóc vỏ hay nấm hương thì lại thấy vị ngọt tươi đầy thú vị.

"Kỳ Kỳ tay nghề tiến bộ hẳn đấy!" Mục ca vừa ăn vừa khen.

"Đúng vậy, mì này nấu ngon thật, rất dai và vừa miệng." Ba Mục rất thích ăn mì, biết rằng loại mì mua sẵn này muốn nấu dai ngon thì rất cần kỹ thuật, “Thật sự là tiến bộ không ít.”

"Cái hành phi này thơm quá!" Mẹ Mục cũng phụ họa, “Ta cứ tưởng là kho cá hay thịt mới thơm, hóa ra là do hành phi.”

Mọi người thi nhau khen làm Vãn Kỳ có chút không biết phản ứng ra sao. Cô cũng hiểu rằng mọi người vừa khen thật lòng, vừa muốn an ủi cô sau chuyện với Mục Vãn Cầm, để cô không phải buồn. Điều này khiến lòng cô cảm thấy ấm áp.

Trước kia, cha mẹ cô đã ly hôn từ sớm, mỗi người đều có gia đình riêng, với họ, cô chỉ là gánh nặng, là người dưng. Từ nhỏ cô sống với ông bà nội, nhưng sau khi lên đại học, cả ông và bà đều lần lượt qua đời, cô trở thành người không còn thân thích, ngay cả ngày lễ Tết cũng không có nơi để về.

Sự dịu dàng của ba người nhà Mục, từ việc bênh vực cô khi nãy đến sự quan tâm hiện tại, khiến cô thấy có chút lạ lẫm nhưng cũng rất tham luyến.

Vậy thì, ở đây sống thật tốt thôi.

Cô nghĩ.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể để người nhà Mục rơi vào kết cục thảm như trong truyện được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play