Kính Hoa Ánh Trì Nguyệt

Chương 2:


1 tháng

trướctiếp

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi đột ngột cúp máy.

m thanh phản hồi máy bận vang vọng khắp nhà kho.

Ba tên bắt cóc nhìn nhau một lúc, người trẻ nhất gãi đầu với vẻ mặt khó hiểu:

“Không phải chứ anh Thiên, Quý Thần Tự đây là muốn cứu hay không muốn cứu?”

“Sao tôi lại nghe thấy câu nói: chỉ cần các người dám động vào cô ấy, giống như đang đe dọa chúng ta nhỉ?”

Người đàn ông tên là anh Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Quan tâm anh ta nói cái gì làm gì.”

“Dù sao cái chúng ta muốn chính là tiền!"

"Người phụ nữ này chính là vị hôn thê trong bản tin ngày hôm qua của Quý gia.”

"Miễn là chúng ta quay video của cô ta."

“Thì không sợ Quý Thần Tự quỵt tiền!”

Anh Thiên vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng.

Bất giác, anh ta đẩy nó về phía tôi và bịt mũi tôi lại.

Một mùi hương lạ chợt xộc vào mũi khiến đầu tôi nặng trĩu.

Chiếc áo sơ mi bị xé toạc phát ra âm thanh chói tai, trên đầu vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh Thiên:

“Đừng nói chuyện nữa, chơi cô ta!”

“Nhưng mà anh Thiên.” Tên bắt cóc trẻ nhất ngập ngừng nói: “Ban đầu chúng ta định trói cô ta trong hai ngày.”

"Bây giờ Quý Thần Tự không thèm cứu người."

"Tôi sợ rằng nếu còn kéo dài, thiếu gia ở bên kia sẽ phát hiện...”

Anh Thiên đột nhiên ném điếu thuốc ra khỏi miệng và chửi: “Biết thì thế nào?”

“Mày thật sự tin anh ta sẽ dẫn chúng ta rửa tay gác kiếm à?”

"Anh ta vừa mới nhậm chức, chỉ là ra oai mà thôi!"

"Nhà họ Trì đã dây vào xã hội đen nhiều năm như vậy, nghỉ rồi thì anh ta ăn cái gì? uống cái gì? Mày thông minh hơn tí đi.”

“Nếu thực sự bị phát hiện thì cứ ném cô ta cho anh ta chơi là được.”

“Thủ đoạn dạy dỗ người của anh ta còn cao hơn chúng ta nhiều.”

“Ô, thật à?”

Cửa kho đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen chậm rãi bước vào cửa.

Theo sau còn có một vài người vệ sĩ vạm vỡ.

Ánh mắt của người đàn ông quét qua bọn họ cùng giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy thì sao không để chúng mày thử xem thủ đoạn dạy dỗ người của tao là như thế nào?”

Toàn thân ba kẻ bắt cóc run rẩy, bọn họ đều quỳ xuống trước mặt người đàn ông.

“Thiếu, thiếu gia!”

Anh Thiên ngơ ngác nhìn từng khuôn mặt rồi vội vàng chỉ vào tôi: “Chúng tôi tìm cho ngài một cô gái rất thú vị, ngài, ngài xem!”

“Chúng tôi đã cho cô ta ngửi thuốc rồi, bây giờ có thể trực tiếp chơi.”

Lông mày của người đàn ông lập tức nhướng lên, ánh mắt hướng về phía tôi, dưới mắt hiện lên một tia đen tối.

Rõ ràng là có khuôn mặt vô cùng tuấn tú nhưng lại khiến lông tơ trên người tôi dựng đứng lên vì sợ hãi.

Mặc dù cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy hơi nóng lên, nhưng tôi vẫn không khỏi rùng mình và co người lại.

Người đàn ông thấy thế, hơi nhướng mày.

Sau đó anh ta bước tới rồi ngồi xổm xuống trước mặt tôi và lấy từ trong túi ra một con dao gấp.

Giọng nói lạnh lùng khi nói với tôi còn lạnh hơn cả lưỡi dao sáng bóng kia:
“Có thể sẽ đau đấy, ngoan một chút.”

“Bây giờ tôi sẽ đưa em đi.”

Đưa, đưa tôi đi?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp