Kính Hoa Ánh Trì Nguyệt

Chương 1:


1 tháng

trướctiếp

Tiếng sóng của thủy triều đang dâng trào vang vọng qua thiết bị chống ồn trong nhà kho đổ nát.

Lời nói của Quý Thần Tự đầy thản nhiên, sau khi uống rượu còn pha chút tuỳ ý:

"Giang Kính Nguyệt, em bây giờ thật sự là có nhiều biện pháp để quấn lấy tôi.”

"Hôm qua thì lấy lòng mẹ tôi rồi bức hôn thất bại.”

“Hôm nay thì chơi trò bắt cóc à?”

"Muốn c h ế t thì c h ế t đi. Đừng trì hoãn việc tôi cùng bảo bối ngắm bình minh."

“Quý Thần Tự!”

Những giọt nước mắt vì sợ hãi lăn dài trên má tôi và rơi xuống sợi dây đang trói tay chân tôi.

Tôi lắc đầu và vội vàng giải thích:

“Em không diễn, cũng không phải tự biên tự diễn!”

"Em cũng không biết tại sao dì lại đột nhiên xuất hiện trên giới truyền thông và thông báo về việc chúng ta đính hôn."

"Làm ơn, anh có thể tin em một lần và đến cứu em được không?"

“A, cứu em? Được thôi.”

Quý Thần Tự lạnh lùng nói: “năm nghìn vạn đúng không? được, tôi đưa.”

Tên bắt cóc nghe vậy lập tức nói:

“Năm tiếng sau ở Vịnh Đông Giang, một tay giao tiền, một tay giao…”

“Người thì bỏ đi.”

“Các người cứ trói cô ấy vào đi.”

Giọng nói của Quý Thần Tự tràn đầy khinh miệt và giễu cợt:

“Để cô ấy ngoan ngoãn học cách lần sau đừng tới làm phiền tôi.”

“Còn số tiền này, đương nhiên là tiền công cho các người dạy dỗ cô ấy rồi.”

"Anh nói thật chứ?" Ba kẻ bắt cóc liếc mắt nhìn nhau và hỏi.

Quý Thần Tự cười lạnh, trong nụ cười còn mang theo một tia ác độc không thể giải thích được:

“Các người dám động vào cô ấy thì tôi dám trả tiền.”

Nước mắt tuôn ra, tôi nhắm mắt lại trong nỗi tuyệt vọng tột cùng.

Quý Thần Tự, hóa ra anh ghét tôi đến vậy.

“Quý Thần Tự.”

Tôi vừa khóc vừa không chịu bỏ cuộc: “Em thực sự bị bắt cóc mà.”

“Em không cần dạy dỗ, chỉ cần anh cứu em thì sau này em sẽ không tới làm phiền anh nữa…”

“Quý thiếu, mặt trời mọc rồi!”

Tiếng cười vô tư và vui vẻ phát ra từ đầu bên kia điện thoại.

Cô gái vui vẻ hét lên ở đầu bên kia điện thoại: “Đẹp quá! ưm…ư.”

Từ trong điện thoại phát ra, có thể nghe thấy một loại âm thanh môi mím lại và chất dịch trong cơ thể hòa quyện vào nhau.

Không khó để tưởng tượng được đây là một nụ hôn nồng nàn và sâu đậm đến thế nào.

Sự tuyệt vọng bao trùm trái tim tôi và tôi hoàn toàn bỏ cuộc.

Tôi ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn duy nhất mà Quý Thần Tự đã từng đeo lên ngón trỏ của tôi, rồi cười lớn.

Hóa ra những lời hứa khi còn trẻ thực sự không thể thực hiện được.

Năm 16 tuổi, Quý Thần Tự đã thề sẽ cưới tôi và bảo vệ tôi đến hết cuộc đời.

Tại sao lớn lên lại thay đổi nhiều như vậy chứ?

“Xin lỗi, Quý Thần Tự, em sai rồi.”

“Xin lỗi vì nhiều năm như vậy vẫn mơ tưởng đến làm phiền anh.”

“Sau này sẽ không vậy nữa.”

Không bao giờ.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp