Nàng đang khóc vì hắn.
Một cơn gió cát nhẹ thổi vào mặt nàng. Trong lòng Từ Hạc Tuyết đã chắc chắn rồi, nhưng lại im lặng không nói gì, chỉ cúi xuống ôm lấy nàng vào lòng, bế nàng lên rồi từng bước từng bước đến gần ánh sáng mơ hồ.
Hai cha con Thanh Khung và Phạm Giang nhìn hắn bế Nghê Tố lên lưng ngựa, sau đó hoá thành sương mù, rồi một lát sau lại ngưng tụ thành hình người ở phía sau nàng, xương ngón tay tái nhợt của hắn cầm lấy dây cương, nhẹ nhàng vuốt ve lông bờm của con ngựa, nó bèn thở một hơi rồi ngoan ngoãn đi về phía trước.
Đó là Ngọc Tiết tướng quân.
Là cái tên khắc trên tấm bia tàn phía sau hai cha con họ.
Từ Hạc Tuyết đeo lại khăn che mặt mà Nghê Tố đã tháo xuống cho nàng: “Gió cát ở Ung Châu rất lớn, nếu khóc nữa thì mặt của muội sẽ rất đau.”
Tâm trạng của Nghê Tố vẫn khó mà khôi phục lại như trước, một tay nàng cầm cây thương bị gãy, nàng đột nhiên lại nắm lấy tay hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT