Một chiếc xe ngựa dừng lại ở bên cạnh đám người. Những bông tuyết mùa xuân bay phấp phới, màu trắng tinh khiết hòa vào máu tanh. Gia Vương ngồi trong xe nhìn về phía đài hành hình, hắn lập tức quay đầu, toàn thân run rẩy mà quỳ xuống. Hai bàn tay nắm chắc thành nắm đấm, đốt ngọt tay trở nên trắng bệch.
Hốc mắt hắn đỏ thẫm, nước mắt bất chợt tuôn ra.
“Vĩnh Canh, hôm nay ta cuối cùng cũng dám tế lễ cho hắn.”
Câu nói kia vang vọng bên tai hắn. Gia Vương khóc rống lên. Khóe mắt Lý Tích Chân ướt át, nàng ấy ngồi yên lặng ở trong xe ngựa, cũng không cúi người đỡ lấy hắn. Gió lạnh phá cửa sổ mà xông vào, cái lạnh tê tái buốt giá. Nàng ấy nhìn về phía đám người đang khóc ròng ở bên trong sương mù mênh mông kia. Rất nhiều nam tử trẻ tuổi quỳ dưới hình đài khóc, quần áo xiêu vẹo, không chỉnh tề.
“Điện Hạ, Trương tướng công cả đời này đã dạy rất nhiều học trò. Cho dù là người chưa gặp ông ấy, chỉ cần đọc qua văn thơ của ông ấy, nghe kể về cuộc sống của ông ấy, tất cả mọi người đều muốn gọi ông ấy một tiếng ‘thầy’. Bọn họ khóc vì ông ấy, bất bình thay cho ông ấy, vậy còn điện hạ thì sao? Ông ấy là thầy của điện hạ, điện hạ ngoài trừ khóc cho ông ấy thì trong lòng điện hạ cũng không cảm thấy bất bình cho ông ấy sao?”
Gia Vương nhìn nàng ấy với đôi mắt đẫm lệ.
“Điện hạ, thiếp muốn hỏi ngài, bây giờ ngài đã biết người từng là bạn thân nhất của ngài, từng dành cho ngài những điều tốt đẹp nhất kia chết oan uổng, trong lòng ngài không cảm thấy đau đớn sao? Hôm nay thầy của ngài dám lấy cái chết để đổi lấy sự trong sạch cho hắn, vậy thì điện hạ ngài làm gì đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT