Hai cánh quân không có một ai giúp sức, làm cho nguyên bản quân Tĩnh An thế như chẻ tre biến thành một thân một mình, vây khốn núi Mục Thần.
“Nếu như chuyện này là thật, nếu như chuyện này là thật.” 
Gia Vương siết thật chặt lá thư, hắn ngẩng đầu lên, hốc mắt đã tràn đầy nước mắt: “Thầy, hắn… hắn…”
Hắn nghẹn ngào không nói thành tiếng.
“Đỗ Tông bị ta bắt được, lời mà hắn nói trước khi chết đó cũng là xác nhận phong thư này là thật.”
Hôm đó, sau khi Trương Kính nhìn thấy lá thư gửi từ Ung Châu tại quầy hoành thánh, ông ta lập tức ra lệnh cho lão quản gia Lưu Gia Vinh là một người biết võ công nhanh chóng chạy tới Đỗ phủ. Cũng vừa hay đụng phải cái tên Đỗ Tông đang chuẩn bị lẩn trốn kia. Trương Kính từng đọc qua một bức thư mà Từ Hạc Tuyết gửi về cho Gia Vương. Bên trong bức thư viết về một vị quan võ rất hiếu học. Trương Kính nhớ rất rõ tên của người được nhắc trong thư, Đỗ Tam Tài.
Đỗ Tông cũng không tiết lộ nhiều sự thật nào khác. Ông ta chỉ quanh quẩn nhắc đến việc ông ta lo lắng cho thê tử và cha nuôi của ông ta ra sao chứ không nhắc đến người đã giúp ông ta thoát khỏi tội danh đào ngũ và giúp ông ta thăng chức khi quay về kinh thành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play