“Đột nhiên muội hỏi ta như vậy, nhất thời ta không nhớ ra được điều gì.”
Nghê Tố cẩn thận lau mặt cho hắn rồi ném khăn vào lại chậu: “Đợi ta nhớ ra rồi sẽ nói cho huynh.”
Nàng nói xong rồi đi lấy nước lá liễu để rửa sạch.
Nghê Tố đến rồi lại đi, cửa phòng đó khép lại, Từ Hạc Tuyết miễn cưỡng đứng dậy, không biết miệng vết thương nhuốm máu đỏ tươi đó đã nứt toác ra bao lần. Ngón tay trắng bệch của hắn móc đai áo, cởi áo ngoài và áo trong ra, bức bình phong bằng vải thô che được một nửa cơ thể gầy gò trắng bệch của hắn. Kỳ thực chẳng có gì khác so với trước khi chết, cũng nhờ vào năm năm sống ở biên cương nên gân cốt và cơ thể của hắn cuồn cuộn mà vân da thì rõ ràng, hắn đã từng cầm kích dài, nắm đao kiếm, thuần hóa ngựa hoang, chứ không yếu ớt như những thiếu niên bình thường.
Chỉ là trên người hắn có quá nhiều vết thương, vết máu đỏ tươi nhỏ giọt, hắn lấy chiếc khăn trong chậu ra vắt rồi âm thầm tự lau cho mình. Bụi trần trôi nổi, ánh sáng đèn cày chiếu sáng khắp phòng, càng lúc hắn càng nhìn thấy rõ cơ thể mình, cho dù là đau cùng cực, hắn vẫn cứ lau đi lau lại cho mình.
Cho đến khi vết thương ngừng chảy máu, hắn mới mặc từng lớp áo vào, cột dây áo, làm xong những chuyện này hắn mới nằm trên giường, kéo chăn đắp lên người mình.
Hai ngọn đèn lưu ly đặt trên ghế cạnh mép giường, cái chụp đèn sáng long lanh, ánh sáng lửa vàng ấm, gò má hắn kê lên chiếc gối mềm nhìn chằm chằm vào hai ngọn đèn đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT