Ngay khi về đến biệt thự, Vân Nhật Sam tay vẫn ôm khư khư chiếc hộp đựng các vật phẩm của mình. Nguỵ Kính Dụ trông ngứa mắt liền cầm rồi ném xuống nền đất. Vân Nhật Sam trông vậy vội vã định ngồi xuống nhặt lên thì người đàn ông đã trực tiếp bế thẳng cô lên.

Lần nữa lên tiếng ra lệnh với người hầu.

“Đốt hết đi.”

Nghe đến đó, Vân Nhật Sam lập tức trở nên tức giận. Muốn phản kháng rời khỏi người của hắn. Nhưng bàn tay Ngụy Kính Dụ càng siết chặt giữ cô lại hơn. Thoáng thấy nổi vệt gân xanh.

“Ngụy Kính Dụ, chiếc hộp đựng toàn bộ tài liệu của tôi. Anh đừng có quá đáng.”

Không thể phản kháng, Vân Nhật Sam trực tiếp trừng mắt nhìn người trước mặt mình.

Người hầu nhìn đống giấy tờ, rồi tầm mắt nhìn ông chủ. Mặc dù nói Nguỵ Kính Dụ là ông chủ, nhưng ông chủ của họ đem toàn bộ tâm tư đặt vào cô gái trước mặt. Nên hiển nhiên động thái không dám manh động. Để cho ông chủ còn tự biết chiêm nghiệm việc mình lại.

Mà Nguỵ Kính Dụ nhìn người hầu không nghe lời, thêm việc cô gái nhỏ phản kháng. Hắn càng thêm nổi đoá. Lần nữa gằn giọng.

“Lời tôi nói các người không đặt vào tai sao?”. Truyện Lịch Sử

Người hầu vội vàng bỏ gom giấy vào chiếc hộp, rồi cầm ra ngoài sân. Chầm chậm châm lửa, đến khi nhìn toàn bộ giấy tờ hoàn toàn bị cháy, hắn mới hài lòng ôm cô trở lên phòng.

Vừa vào, đã lập tức ném Vân Nhật Sam lên giường. Ánh mắt nhuộm sự tức giận, ghen tuông hoàn toàn xâm lấn.

“Đồ của một nam nhân khác đưa, em còn muốn giữ lại sao?”

Vân Nhật Sam nhìn người trước mặt. Biết rõ hắn đang tức giận. Nhưng trong mắt cô, hắn hành xử như vậy là quá đáng.

Đống tài liệu Vân Nhật Sam làm ra, liên quan đến công việc. Thoáng chốc bị đốt hết.

“Đó là tài liệu làm việc của tôi. Cẩn Trung anh ta muốn giúp… tôi…”

Lời chưa nói hết, Nguỵ Kính Dụ hoàn toàn chặn họng. Nụ hôn mang sự chiếm hữu điên cuồng rõ ràng. Lý do hắn sai Vân Nhật Sam đổi bộ phận, hoàn toàn vì việc này.

Bàn tay đặt sau gáy, nắm lấy phần tóc giật ngược ra sau khiến cô đau đến tê dại. Bắt cô tiếp nhận nụ hôn. Vài giây sau người đàn ông liền buông ra để cô gấp gáp thở sau nụ hôn điên cuồng này.

“Có phải dạo gần đây tôi dễ nói chuyện, nên em liền quên mất thân phận của mình rồi không?”

Gương mặt nhỏ hơi ngây ra, không thể phủ nhận lời Nguỵ Kính Dụ nói là sai. Một khoảng thời gian dài, cũng chưa thấy người đàn ông gây khó dễ với cô.

Quả thật là hắn đang ghen, còn tưởng đâu đổi bộ phận là sẽ xong. Vậy mà tên đó còn chủ động gặp Vân Nhật Sam.

Bàn tay Nguỵ Kính Dụ đặt ngang eo nhỏ, hắn đang thượng trên người cô. Vậy mà gân xanh lại hiện rõ trên tay hắn, biểu thị toàn bộ sự tức giận rõ ràng. Ánh mắt người đàn ông đen nhánh đằng sau sóng ngầm muốn phun trào.

Trước giờ Nguỵ Kính Dụ không dễ tính, chẳng qua đối với Vân Nhật Sam mới có bộ mặt đó.

Vân Nhật Sam vì câu nói, hơi nghiêng đầu né tầm nhìn. Miệng lại bất giác buông ra một câu.

“Tôi nợ anh bao nhiêu rồi? Tháng lương này, cả phần lợi nhuận tôi đạt được từ dự án. Trực tiếp anh cứ giữ lại không cần đưa. Tôi sẽ trả dần.”

Nguỵ Kính Dụ thoáng cười nhạo, cô vậy mà vẫn còn suy nghĩ muốn rời đi.

“Nợ, cả đời em cũng không trả hết được.”

Dứt lời, Nguỵ Kính Dụ lại cúi xuống, điên cuồng hôn lấy đôi môi. Vân Nhật Sam nhìn hành động, ánh mắt thoáng qua nét bất lực, cô không thể phản kháng.

Thực chất Vân Nhật Sam không ghét Nguỵ Kính Dụ, hắn vì cô làm bao nhiêu việc, tâm sớm đã động. Chỉ là một kẻ ở trên cao, một người lại chỉ ở đáy. Làm sao dám mơ tưởng. Huống hồ chi cô với người đàn ông cũng chẳng hề rõ ràng trong mọi thứ.

Vân Nhật Sam không phản kháng nụ hôn, để mặc Nguỵ Kính Dụ tiếp tục muốn làm việc tiếp theo. Nhưng bất giác, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má.

Mà Nguỵ Kính Dụ sau một hồi điên cuồng chiếm lấy đôi môi, mới thoáng nếm được vị nước mắt trên gương mặt nhỏ. Hắn ngay lập tức buông ra.

Nhìn gương mặt ửng hồng, đôi môi đỏ vì bị hắn dày vò, nước mắt từng giọt đầm đìa. Nguỵ Kính Dụ lại rơi vào thạng thái đầy tội lỗi, luống cuống lau nước mắt trên gương mặt nhỏ.

“Tôi xin lỗi…”

Vân Nhật Sam nhìn Nguỵ Kính Dụ buông tha mình thì hơi ngạc nhiên. Người đàn ông ngồi dậy, để cô lại luống cuống quấn chăn chui vào một góc.

Nguỵ Kính Dụ ngưng hành động giữa chừng, còn xin lỗi khiến cô cảm thấy như dồn nén sự tủi thân. Nước mắt thi nhau tuôn trào trên gương mặt nhỏ không ngừng.

Nhìn Vân Nhật Sam khóc, Nguỵ Kính Dụ liền căng thẳng. Vài phút trước, trong mắt cô hắn không khác gì quái vật vậy. Nhưng thực chất hành động đó đều là dồn nén mà ra.

“Tôi xin lỗi, lỗi của tôi. Không đụng vào em nữa, đừng khóc…”

Giọng nói khàn khàn, có chút không biết nên nên làm gì khi nhìn gương mặt khóc đến đáng thương. Chí ít Nguỵ Kính Dụ vẫn còn tỉnh táo mà dừng lại.

“Tôi sai, ban đầu tôi quá đáng. Nhưng em thử nói xem, tôi vì em mà học nấu ăn. Kết quả đêm đấy em không về còn ở với tên nam nhân đó tại tập đoàn. Hôm nay tôi chủ động muốn đón em, kết quả lại thấy cậu ta cùng em nói chuyện.”

Nguỵ Kính Dụ thở dài, có chút bất lực như thể đang bày tỏ tâm tình của hắn.

“Em thử hỏi trong tình cảnh đó, làm sao tôi có thể không tức giận được chứ? Thêm việc ban nãy, em còn trực tiếp nhắc tên cậu ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play