Tin tức về Vân Nhật Hạ, lan truyền khắp cả Hà thành. Vân Nhật Sam khi nghe được tin, lại chẳng có quá nhiều biểu cảm.

Những tưởng đem cô ra thay thế đã xong chuyện, vậy mà Vân Nhật Hạ lại còn ngu ngốc tự bản thân gậy ông đập lưng ông nữa. Trần đời không phải chỉ mỗi Vân Nhật Sam cảm nhận rõ sự ngu ngốc của cô ta, mà ngay cả người Vân gia cũng không hề phủ nhận về đứa con gái không ra gì này.

Sau vụ việc với Cẩn Trung. Khi Vân Nhật Sam tiếp tục làm việc. Không lâu sau lại nhận thông báo yêu cầu cô đổi bộ phận. Với sự thay đổi đột ngột này khiến bản thân không khỏi ngạc nhiên. Nhưng phần lớn công sức cô góp ở đây không hề nhỏ, chắc chắn một điều là Vân Nhật Sam không đồng ý việc rời đi.

Không đồng ý là một chuyện, nhưng không thể phản bác lại là một chuyện khác nữa. Dù gì bản thân chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi. Cô làm gì có tiếng nói.

Đến tối, khi kết thúc công việc trở về. Lần này không còn tài xế quen thuộc vẫn hay chở cô nữa. Thay vào đó là một chiếc xe sang trọng bên ngoài đứng đậu.

Trạch Vũ đứng bên ngoài đợi sẵn để mở cửa. Vân Nhật Sam vừa nhìn đã đoán ra người bên trong xe là ai. Nhưng vừa bước chân rời khỏi sảnh tập đoàn, đằng sau đã một giọng nói quen thuộc gọi cô lại.

Vân Nhật Sam xoay đầu, liền nhận ra là Cẩn Trung. Trên tay cậu ta cầm một xấp đồ. Bộ dạng có vẻ gấp gáp nên trong trạng thái thở hồng hộc.

“Toàn bộ đồ của cô, tôi đã giúp thu dọn trong chiếc hộp này rồi. Sau này không chung bộ phận. Vẫn mong có thể được hẹn cùng với cô.”

Vân Nhật Sam cười gượng, đưa tay đỡ lấy chiếc hộp rồi vội vàng cảm ơn. Không nghĩ đến việc Cẩn Trung vậy mà lại chu đáo như thế.

Cuộc hội thoại ngắn diễn ra.

Mà từ phía trong xe, Nguỵ Kính Dụ ánh mắt ngẩng ra nhìn qua khung cửa kính. Một điệu bộ u ám bao trùm, đáy mắt lạnh lẽo hẳn. Trạch Vũ đứng thì không khỏi căng thẳng khi trông thấy khung cảnh hiện tại.

Chưa đầy vài phút sau, cánh cửa xe liền tự động mở. Nguỵ Kính Dụ bước xuống xe. Hành động này lập tức khiến Trạch Vũ hốt hoảng.

Đó giờ chỉ khi có vệ sĩ hộ tống, Nguỵ Kính Dụ mới bước đi vào tập đoàn. Tránh việc để các phóng viên săn chụp về hình ảnh. Nguỵ Kính Dụ không thích việc để bản thân hiện diện trên các trang báo lớn.

Nếu thật sự có phóng viên nào chụp được, thì không lâu sau cánh nhà báo đó cũng sẽ không hề êm chuyện. Các tin tức cũng đều bị thu mua lại.

Nguỵ Kính Dụ không nói không rằng, trực tiếp đi lại gần chỗ hai người. Khung cảnh nói chuyện tương đối hoà hợp, nhưng biểu cảm người đàn ông lại trái ngược hoàn toàn.

Vì đang xoay lưng, Vân Nhật Sam chẳng hay Nguỵ Kính Dụ đang tiến lại. Nhưng Cẩn Trung đã để ý. Người đàn ông một thân tây trang đen sậm, khí chất kiêu ngạo trời sinh cũng không thể che đậy.

Cẩn Trung làm việc lâu, đã từng thỉnh thoảng vài lần có cơ hội chứng kiến người đại diện tập đoàn. Nên giờ khi đối chứng trước mặt, cũng nhất thời ngạc nhiên.

Chỉ là, sao một người thân phận lớn Nguỵ Kính Dụ lại có mặt ở đây được.

Nguỵ Kính Dụ không nói không rằng bước đến đằng sau phía Vân Nhật Sam. Lúc này cô mới cảm nhận được, vừa xoay người đã trông thấy Nguỵ Kính Dụ gương mặt đằng đằng sát khí.

Trực tiếp một tay đặt ngang eo, kéo thẳng Vân Nhật Sam về phía mình.

Cẩn Trung nhìn hành động thì hơi cau mày, nhưng nhìn Vân Nhật Sam không phản kháng gì. Cậu ta cũng dường như đã hiểu gì đó.

Vân Nhật Sam tay cầm hộp đồ, bị kéo bất ngờ thì hơi ngạc nhiên. Lập tức xoay người nhìn Nguỵ Kính Dụ, gương mặt biểu cảm như phẫn nộ mà cau mày.

Vân Nhật Sam cũng không nghĩ được Nguỵ Kính Dụ sẽ trực tiếp bước xuống xe. Bởi ở tập đoàn, cô và người đàn ông chưa trực tiếp chạm mặt nhau bao giờ.

“Về nhà, hay em vẫn còn muốn tiếp tục ở đây.” Ngụy Kính Dụ nhàn nhạt nói.

Câu nói này lập tức khẳng định chủ quyền.

Nguỵ Kính Dụ lên tiếng, lập tức mọi phán đoán của Cẩn Trung trở thành đúng. Vân Nhật Sam thật sự có người đằng sau, nhưng nghĩ đến trường hợp nào cậu ta cũng không ngờ tới người đó là Nguỵ Kính Dụ.

Gương mặt Cẩn Trung thoáng nét thất vọng. Vốn còn ý định tiếp tục cùng mối quan hệ với Vân Nhật Sam. Vậy mà giờ đây cơ hội của cậu ta khác nào bằng con số 0 khi đối diện với Nguỵ Kính Dụ.

Nguỵ Kính Dụ xoay người, bàn tay kéo Vân Nhật Sam rời đi. Bị kéo bất ngờ, cô lại vội vàng cúi người chào Cẩn Trung lấy lệ rồi rời khỏi.

Bước lên xe, không khí áp lực bao trùm. Gương mặt Nguỵ Kính Dụ khó coi đến cực độ. Nhưng bàn tay giữ Vân Nhật Sam vẫn không hề buông ra.

Thực chất cho rằng với tin tức của Vân Nhật Sam, Nguỵ Kính Dụ sẽ không phải lo nghĩ đến việc có nam nhân nào để ý. Nhưng rõ ràng, tên nam nhân tên Cẩn Trung này đã có ý với cô từ lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play