“Vân tiểu thư, ngày Nguỵ đến đón, mời cô lên xe.”
Phía bên trong xe, Nguỵ Kính Dụ yên tĩnh dựa vào ghế. Ánh mắt người đàn ông khép hờ, vẻ mệt mỏi hiện nhưng vẫn mang khí chất của bậc vương giả.
Vân Nhật Sam đứng lặng một lúc lâu, bọn họ vậy mà không nhận ra cô với Vân Nhật Hạ. Cô hơi suy nghĩ, sau đó không do dự mà bước lên xe.
Vân Nhật Hạ nếu biết được cô ở chung với người đàn ông này, chắc chắn sẽ tức giận lắm.
Như thế thật đúng ý cô.
Trạch Vũ mở cửa sau, Vân Nhật Sam ngồi vào. Ngụy Kính Dụ ngồi sát một bên, cô cũng theo đó ngồi yên một mép vị trí của mình.
Tầm mắt hơi hướng sang nhìn về phía người đàn ông. Vẫn thần thái lạnh lẽo, dường như hắn cũng không để tâm đến sự hiện diện của cô.
Vân Nhật Sam mặc chiếc váy ngang vai, lộ ra đôi vai trần, hơi lạnh trong xe nhất thời khiến cô run người. Hai tay liền ôm lấy cơ thể.
“Xích qua đây.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên nhắc nhở cô.
Vân Nhật Sam xoay mặt về hướng hắn, nhưng không dám trái lời. Cô cắn môi, hít thở sâu lấy can đảm. Sau đó chậm rãi xích qua chỗ hắn.
Nhưng ở ngay khoảng cách gần, cánh tay người đàn ông hướng tới tìm ngay đúng vị trí eo nhỏ, cứ thế kéo Vân Nhật Sam lại sát gần, sau cùng liền nhẹ nhàng kéo cơ thể nhỏ ngồi lên đùi hắn.
Bị kéo bất chợt, Vân Nhật Sam không giữ vững, cả người cứ thế va vào lồng ngực của người đàn ông.
Vân Nhật Sam phản kháng hành động này, chưa thể thích nghi kịp, hai tay lần nữa đặt trước lồng ngực người đàn ông ngăn chặn, sau đó ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Nguỵ Kính Dụ.
Nguỵ Kính Dụ đối diện ở khoảng cách gần, bắt gặp ánh mắt long lanh của cô nhìn, lần nữa khiến hắn liên tưởng đến ánh mắt khi cô say rượu lần trước. Đôi mắt trong vắt lại sạch sẽ. Thoảng qua trên cơ thể mùi hương nhẹ nhàng.
“Không phải lạnh sao, ôm tôi sẽ khiến em đỡ lạnh.”
Từ lúc bước lên xe, Nguỵ Kính Dụ dù đang im lặng nhưng vẫn để ý mọi động tĩnh nhỏ. Cho nên mọi hành động nhỏ nhặt của cô đều rơi vào sự quan sát.
Vân Nhật Sam cau mày, cô không thích sự tiếp xúc này. Nhưng vốn đang là giả vờ Vân Nhật Hạ, hành xử như thế sẽ khiến người đàn ông nghi ngờ.
Cô ngẩng lên, muốn rời khỏi người của Nguỵ Kính Dụ xuống chỗ bên cạnh. Nhưng bàn tay của người đàn ông vẫn siết chặt. Tầm mắt hắn dời xuống nhìn biểu cảm nhỏ trên gương mặt dần lúng túng vì muốn thoát ra mà không thể.
Ánh mắt lại dời lên đôi môi nhỏ đang cắn vào nhau đến trắng bệch.
Lúc trước chẳng phải luôn muốn thân thiết với hắn sao, sao giờ lại muốn né tránh rồi.
Nhưng không thể phủ nhận, hắn thích bộ dạng hiện giờ hơn.
Không nghĩ nhiều, một tay còn lại của người đàn ông chạm lên gương mặt nhỏ. Dừng ngay tại vị trí môi đang cắn, hắn khẽ xoa nhẹ khiến Vân Nhật Sam ngưng lại việc cắn môi.
Cô có chút bất ngờ vì hành động này, trong lúc chưa kịp làm gì, lần nữa đã bị đôi môi người đàn ông bao phủ.
Điều đó khiến bàn tay đang đặt lên lớp áo vest của Nguỵ Kính Dụ mà siết chặt lấy một nhúm áo.
Trạng thái căng thẳng vô cùng.
Nụ hôn kéo dài vài giây sau đó buông ra, Nguỵ Kính Dụ đối diện với ánh mắt long lanh ngờ nghệch nhìn hắn, khiến hắn liên tưởng đến bộ dáng say mê dưới thân hắn lần trước.
Một màn này, tức khắc khơi dậy ham muốn sâu thẳm của người đàn ông.
Ngụy Kính Dụ đưa tay chạm sau gáy cô, muốn kéo lại gần. Nhưng Vân Nhật Sam liền đưa tay ra chặn ở môi người đàn ông, ngăn cản hành động này.
Ánh mắt Nguỵ Kính Dụ nhìn vào gương mặt nhỏ đang sợ sệt, thoáng qua sự dịu dàng mà ngay cả bản thân hắn cũng chẳng thể nhận ra.
“Làm em sợ rồi.”
Thế là đôi môi hắn hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ. Rồi ngưng lại động tác. Điều này nhất thời khiến Vân Nhật Sam ngạc nhiên, thì ra với Vân Nhật Hạ, người đàn ông còn có dáng vẻ như này.
Cô muốn rời xuống khỏi người Nguỵ Kính Dụ, nhưng lực tay đặt ở eo dần dần gia tăng lực.
“Ngồi yên đi, tôi sẽ không làm gì em.”
Vân Nhật Sam căng thẳng, nhưng vẫn nghe lời. Theo đó ngồi yên.
Đến khi dừng lại tại khu biệt thư rộng lớn, người đàn ông mới buông xuống, thả cô ra.
Vân Nhật Sam chưa từng đến Nguỵ gia lần nào. Nên bây giờ khi bước xuống, nhất thời ngó nghiêng xung quanh không ngừng cảm thán sự đồ sộ của nơi đây.
Nhận thấy cô mất tập trung, Nguỵ Kính Dụ liền lập tức nắm lấy tay cô. Cứ thế bước vào sảnh chính.
Những người hầu làm việc xung quanh, nhìn cảnh tượng không khỏi trầm trồ.
Khi này, Nguỵ Quân Liễm-Cha của Nguỵ Kính Dụ vừa hoàn thành khảo sát thị trường ở nước ngoài. Cũng vừa hay về nước.
Ông bà Nguỵ tập trung ở sảnh trước hai người, đang cùng nhau trò chuyện. Đến khi thấy hai bóng dáng bước vào. Nguỵ Quân Liễm là người đầu tiên chưa thể thích nghi.
“Đây là…” ông hắng giọng, tay khẽ xoa gọng kính.
Ngụy phu nhân ngồi trên ghế, nhìn bộ dạng hai con người. Cũng nhất thời ngạc nhiên.
Trước đó chẳng phải đứa con trai này luôn lơ là Vân Nhật Hạ sao.
Nhưng nói đi nói lại, về tình hình chung. Đây là điều đáng mừng.
“Không khéo lại sắp có con dâu rồi.”
“Thật sao?” Nguỵ Quân Liễm hiển nhiên chưa thể thích nghi, ông vừa mới rời đi hơn một tháng. Vậy mà trong thời gian ngắn này đã có con dâu rồi.
Vân Nhật Sam nhìn hai người, theo đó lúng túng diễn kịch, cúi người chào hỏi.
Ngụy Kính Dụ chỉ im lặng, chăm chú nhìn lên biểu cảm gương mặt nhỏ. Sau đó cúi người chào hai người, nắm lấy bàn tay nhỏ rời khỏi nơi hiện tại.
Ngụy Quân Liễm vội gọi lại, ông căn bản chưa được nói chuyện với con dâu nữa!
Nhưng Dận Hàm Nhi chỉ khẽ nhấp trà.
“Vội gì, để hai đứa nó làm chuyện “người lớn” đi chứ. Đêm cũng khuya rồi.”
Khụ khụ.
Ngụy Quân Liễm ho khan hai tiếng, ông cảm thấy lời vợ mình nói thật đúng.