7 giờ tối, thời gian diễn ra bữa tiệc. Vân Nhật Hạ có mặt rất sớm. Vì chuẩn bị kĩ càng, cả người cô ta toả sáng vô cùng. Nhưng mà phần lớn, ánh mắt đều dừng trên chiếc vòng cổ cô ta đeo.

Trị giá không hề nhỏ, không cần nói đến người tặng, nhưng vừa nhìn đã biết người bên cạnh Vân Nhật Hạ thân phận vô cùng lớn.

Vân Nhật Sam cũng hiện diện, nhưng cô chỉ lựa một góc khuất im lặng rồi ngồi. Tầm mắt nhạt nhẽo nhìn vào những kẻ dự tiệc ăn diện nổi bật, trị giá chiếc váy của họ e là váy cô một góc cũng không so bì được.

Những vị khách thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Vân Nhật Sam, sự khinh bỉ hiện rõ. Bắt đầu so sánh với Vân Nhật Hạ.

Người Vân gia đưa cô đến, chẳng qua cũng chỉ để kẻ khác tung hô họ.

“Người Vân gia có đứa con tệ thế mà vẫn giữ được.”

“Không biết từ trại giam trở về, cô ta có thay đổi khác biệt không nữa.”

“Chắc chắn là không rồi, bản tính thì vẫn là bản tính thôi. Rồi cũng sẽ là ngựa quen đường cũ.”

Vân Nhật Sam đối với mấy lời chửi rủa, cô vẫn vẻ mặt lạnh nhạt. Chẳng hề quan tâm, chỉ ngồi yên tĩnh ở vị trí của mình.

Buổi tiệc diễn ra một lúc lâu, Vân Chi Thành vẫn không thấy sự xuất hiện của Nguỵ Kính Dụ. Ông ta sốt ruột vô cùng, nhưng vẫn cố giữ bộ dáng bình tĩnh trước những vị khách mời.



Khi này, tại tập đoàn Shine. Thời điểm đã vào hơn 8 giờ khuya tối. Cũng vừa hay Nguỵ Kính Dụ hoàn thành những dự án quan trọng.

Trạch Vũ đứng bên cạnh, ngẫm lại lời mời của Vân tiểu thư lúc chiều. Cậu thừa biết chủ tịch chưa đặt sự chú tâm lên Vân gia, chẳng qua chỉ là đang thể hiện hành động quan tâm qua loa.

Nhưng theo tiến độ làm việc, ít nhiều gì Vân tiểu thư cũng có chút ít mối quan hệ. Thế là cậu lần nữa lặp lại.

“Vân tiểu thư có gửi đến một tin nhắn, muốn ngài đến dự. Hiện buổi tiệc đang diễn ra.”

Ngụy Kính Dụ vẫn tay cầm văn kiện, thực hiện phê duyệt. Nghe tới đây, hắn mới nhớ lại lời mời, nhưng tầm mắt vẫn không ngẩng lên.

Những ngày gần đây, Nguỵ Kính Dụ luôn bận rộn. Hơn nữa chính bản thân người đàn ông cũng không có hứng thú để tâm đến Vân Nhật Hạ.

Vân Nhật Hạ thỉnh thoảng sẽ gửi lời nhắn nhắc nhở hỏi thăm. Ngày nào cũng rất đều đặn.

Hôm nay có lời mời, Nguỵ Kính Dụ hắn ở trên thương trường lâu như vậy. Hiển nhiên biết sự xuất hiện của hắn ít nhiều cũng có lợi cho người Vân gia, gây tầm ảnh hưởng không hề nhỏ.

Nhưng Nguỵ Kính Dụ đối với Vân gia vẫn chưa thật sự coi trọng, hắn không muốn quá nhiều người biết.

Kết quả, đến khi buổi tiệc tan tầm. Nguỵ Kính Dụ mới ra lệnh Trạch Vũ gửi tin nhắn đến Vân Nhật Hạ. Nội dung đại khái hắn sẽ đến đón cô ta về Nguỵ gia. Một phần cũng muốn bù đắp cho khoảng thời gian hắn không để tâm đến Vân Nhật Hạ.

Vẫn chỉ là dừng lại ở Nguỵ gia.

Vốn Nguỵ Kính Dụ còn định sẽ dẫn Vân Nhật Hạ trở về biệt thự tư nhân riêng của hắn. Nhưng rồi hắn lại bỏ qua ý nghĩ đó.

Nguỵ Kính Dụ thật muốn xác định lại cảm giác hai đêm lần trước.

Vốn dĩ đêm đầu, hắn còn có thể cho là xúc cảm nhất thời hoặc đổ lỗi cho thuốc. Nhưng đã đến lần thứ hai, lần nữa hắn càng cảm nhận là do ham muốn ở hắn.

Lần điên cuồng đêm đó cũng chỉ là lần đầu của hắn.

Nguỵ Kính Dụ hắn cực kì ghét những kẻ tự tiện lên giường hắn như đêm khi ấy, nhưng vẫn chẳng hiểu vì lý do gì. Sau đêm đó hắn lại nhận rõ một điều, thì ra việc ấy cũng thật thoải mái, nhưng vẫn chỉ là dành cho nữ nhân đêm đó.



Tại sảnh tiệc khi này, lượng lớn khách đã về hết.

Vân Chi Thành vì không thấy sự xuất hiện của Nguỵ Kính Dụ, lập tức tìm Vân Nhật Hạ không ngừng trách móc.

“Tại sao ngài Nguỵ vẫn không đến, chẳng phải con bảo ngài để tâm đến con sao? Rốt cuộc con muốn để ta mất mặt đến bao giờ.”

Vân Nhật Hạ bất lực nhìn ông ta, bày ra dáng vẻ có lỗi. Vốn đã biết trước kết quả, nhưng vẫn muốn mong chờ.

Nhưng vài giây sau, điện thoại Vân Nhật Hạ đã hiện tin nhắn từ phía Trạch Vũ.

Nguỵ Kính Dụ sẽ đến đón cô ta về Nguỵ gia!

Thế là Vân Nhật Hạ lập tức giơ tin nhắn cho Vân Chi Thành xem. Ông ta trông vậy cũng thôi lại dáng vẻ trách móc. Dù gì bây giờ, Vân Nhật Hạ cũng còn mối quan hệ với Nguỵ Kính Dụ.

“Con liệu mà cư xử cho tốt vào, khiến ngài ấy để tâm đến con hơn đi.”

Vân Nhật Hạ lập tức gật đầu, vui như trẩy hội. Cô ta theo đó lên xe, vội vàng trở về Vân gia chuẩn bị sửa soạn bản thân.

Mà khi này, Vân Nhật Sam đã trở về Vân gia từ lâu. Cô ở buổi tiệc nhàm chán, kết quả đã tự rời đi. Sự rời đi này chẳng ai đoái hoài, ngược lại còn khiến buổi tiệc thêm phần thoải mái.

Khoảng cách từ Vân gia đến biệt thự tương đối xa, nên dù rời đi khoảng hơn một tiếng. Bây giờ cô chỉ mới đến đầu đoạn đường Lý Kiệt.

Còn phải đi một đoạn ngắn nữa.

Nhưng lúc này, một chiếc xe hơi đi đến. Rồi dừng ngay tại địa điểm của cô.

Vân Nhật Sam vốn không muốn để tâm, nhưng cửa xe lập tức mở. Trạch Vũ theo đó xuống xe.

“Vân tiểu thư, ngày Nguỵ đến đón, mời cô lên xe.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play