Khi Vân Nhật Sam tỉnh dậy, trời vẫn tối, bên ngoài lúc này mưa lâm râm.

Đầu óc xoay mòng, cố gượng để ngồi dậy. Bản thân lần nữa thắc mắc tại sao cô lại ở đây.

Nhìn kĩ lại, dựa theo ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng bên ngoài, lúc này mới thấy xung quanh toàn vật dụng truyền nước, cô vậy mà lại ở bệnh viện.

Tầm mắt hướng về phía góc khuất cách đó không xa, thân ảnh cao lớn đang ngồi yên tĩnh trên chiếc ghế. Vân Nhật Sam cố gắng nhìn kĩ, lần nữa ngạc nhiên khi nhận ra đó là ai. Cơ thể bất giác run lên, sự bất an xâm chiếm.

Cô vốn đâu phải Vân Nhật Hạ, chẳng lẽ hắn lại nhìn nhầm cô.

“Ngài…”

Lời chưa dứt, người đàn ông đã lên tiếng.

“Vân Nhật Sam.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, khẳng định việc hắn đang nhận rõ người trước mặt là ai.

Vân Nhật Sam hơi nhíu mày, hắn biết cô là ai. Vậy vì lý do gì giờ này lại xuất hiện ở đây. Cô vốn đâu phải Vân Nhật Hạ. Cô cũng chẳng hề có quan hệ gì với hắn.

Lúc này, Nguỵ Kính Dụ bắt đầu đứng dậy. Người đàn ông di chuyển lại gần, khí thế áp bức trên người hắn khiến Vân Nhật Sam cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, hướng vào ánh mắt đang trốn tránh của cô như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Từ phía bên ngoài hành lang tĩnh lặng, thanh âm khác vang lên. Vân Nhật Hạ tìm phòng, bàn tay gõ vào cánh cửa.

“Chị Sam, chị ở phòng này đúng không?”

Vân Nhật Sam như nhận ra gì đó, người đàn ông trước mặt chẳng phải là có mối quan hệ với Vân Nhật Hạ hay sao.

Một suy nghĩ nhỏ loé lên. Ngay tức khắc, cô chẳng còn bộ dáng sợ sệt nữa, bàn tay nắm lấy cổ áo của Nguỵ Kính Dụ mà kéo xuống.

Nguỵ Kính Dụ không kịp phản ứng, khiến gương mặt hắn cũng gần sát cô trong gang tấc. Đôi môi mỏng cứ như thế quệt nhẹ vào một bên má của Vân Nhật Sam.

Vân Nhật Hạ ở bên ngoài, không do dự mà đẩy cửa vào.

Ánh mắt cô ta rơi lên hai con người hành động có chút mờ ám. Cô ta lên tiếng.

“Anh Kính Dụ, em ở đây.”

Các khớp ngón tay của Vân Nhật Hạ dần dần siết chặt. Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu lại hiện mấy chữ “con nhỏ không có ăn học, đi dụ dỗ chồng người khác”.

Nguỵ Kính Dụ cau mày nhìn người con gái gần trong gang tấc, dường như mấy giây trước khi đối diện ở khoảng cách gần. Hắn vậy mà mất đi sự tự chủ.

Lập tức người đàn ông không nhân nhượng đẩy Vân Nhật Sam ra, khiến lưng cô va vào thành giường.

Vân Nhật Hạ vẫn không nói gì, cố giữ chút sự bình tĩnh. Lại gần hướng giường bắt đầu hỏi han, diễn kịch người em gái tốt.

“Nhật Sam, kết thúc buổi họp báo mà chị không trở về. Nếu không phải vì có người bạn của em ở đây trông thấy chị, em sẽ không biết chị bị thương, sẽ rất lo lắng cho chị.”

Trước đó, khi kết thúc buổi họp báo. Vân Chi Thành trông Vân Nhật Sam bị người dân mạt sát. Ông ta định sẽ lựa một khoảng cách xa khi người dân không bu lấy Vân Nhật Sam thì sẽ đưa cô về.

Kết quả là ông ta trông thấy chiếc xa sang trọng đỗ cách đó không xa.

Bugatti Chiron là chiếc xe có trị giá không hề nhỏ. Cũng không phải bất kì ai cũng có thể sở hữu. Vừa nhìn liền đoán được chủ nhân của chiếc xe đó là Nguỵ Kính Dụ.

Vân Chi Thành không thể theo sau Vân Nhật Sam khi có sự hiện diện của người đàn ông đó. Cuối cùng chỉ có thể sai người đi thăm dò, sau cùng biết Vân Nhật Sam được đưa vào bệnh viện. Ông ta viện cớ y tá trông thấy, liền sai Vân Nhật Hạ đến đây.

Vân Nhật Hạ sau khi biết Nguỵ Kính Dụ ở cạnh Vân Nhật Sam, sự bất an càng lúc càng lớn. Vội vã mà đến nơi.

Những gì Vân Nhật Hạ thấy, thật đúng như những gì cô ta suy nghĩ.

Con điếm lẳng lơ.

Vân Nhật Sam vì lời quan tâm giả tạo, đôi lông mi hơi rũ xuống, chẳng ai có thể thấy rõ biểu cảm của cô lúc này.

“Cảm ơn em đã quan tâm. Chị không sao.”

Sau đó, ánh mắt hướng lên nhìn Vân Nhật Hạ, lần này biểu cảm ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi. Nói một câu, chỉ hai người vừa đủ nghe.

“Còn nữa, người đàn ông đó của em. Tốt nhất nên giữ cho cẩn thận, nếu không chị cũng có thể cướp lấy.”

Vân Nhật Hạ như ngạc nhiên về câu nói này, nhìn lại người trước mặt, vẫn gương mặt biểu cảm nhợt nhạt, cô ta không nghĩ rằng một câu nói như vậy lại có thể thốt ra từ một kẻ bần hèn như Vân Nhật Sam.

Bàn tay cô ta nắm lấy bàn tay Vân Nhật Sam, vốn là sẽ định xoa nhẹ như hỏi han, nhưng động thái dần dần cấu lấy bàn tay của cô.

Vân Nhật Sam không muốn nói gì, giật lấy bàn tay mình lại. Lần nữa nằm xuống giường bệnh, đắp chăn lên.

“Tôi mệt rồi, phiền hai người về cho.”

Van Nhật Hạ cứng miệng.

“Chị mệt rồi thì chị nghỉ ngơi cẩn thận nhé. Ngày mai em lại đến thăm.”

Nói đoạn cô ta quay lại nhìn Nguỵ Kính Dụ. Thời gian khi này đã vào hơn 3 giờ sáng.

“Chắc anh cũng mệt rồi, chúng ta về thôi.”

Vân Nhật Hạ không hề rõ, tại sao Nguỵ Kính Dụ lại ở đây cùng Vân Nhật Sam lâu như vậy. Rõ ràng, thật sự bất an.

Nguỵ Kính Dụ tầm mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua người trên giường. Theo đó rời khỏi.

Khi này chiếc xe đã được Trạch Vũ thay thành chiếc xe khác, tại chiếc ban đầu đã bị bẩn. Chắc chắn chủ tịch sẽ tức giận.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play