Ban đầu Ngụy Kính Dụ vốn sẽ không định để tâm, nhưng khi nhìn buổi họp báo chiếu trên ti vi. Không hiểu vì cái gì, hắn lại tò mò mà nhấp vào xem.
Đám phóng viên nháo nhào đến người trước mặt, muốn hỏi để thu thập thông tin. Trái lại gương mặt nữ nhân đó từ đầu đến cuối đều yên tĩnh trả lời, không hề có sự lo lắng gì, như một cái máy được lập trình sẵn.
Ngụy Kính Dụ lần nữa nhìn vào ánh mắt trên màn hình, gợi lên cảm giác quen thuộc. Người đàn ông cau mày muốn né tránh, nhưng vẫn không phủ nhận được việc hắn đang để tâm. Thế là hắn liền lên xe đi đến địa điểm này.
Sau khi Vân Nhật Sam bước vào trong khu vực đó, Ngụy Kính Dụ còn tưởng sẽ trở ra. Kết quả người đàn ông đợi hơn hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy. Trời thì vẫn mưa như trút nước.
Ngụy Kính Dụ lần nữa dấy lên cảm giác kì lạ, ánh mắt người đàn ông xao động nhìn ra màn mưa, một lúc lâu sau hắn liền sai trợ lý bước vào.
Trợ lý vâng dạ, vội kiếm cây dù rồi bước ra. Cẩn trọng vào trong thăm dò, khoảng hơn 10 phút sau thì trở lại, cả người bộ dáng bị dây nước mưa, bước vào trong xe mà báo cáo.
“Tôi thấy cô ấy ngồi dưới một ngôi mộ, dường như là… đã ngất rồi.”
Ngụy Kính Dụ nghe vậy, gương mặt âm trầm xuất hiện nét khác lạ.
“Đem cô ta vào trong xe, đi đến bệnh viện.”
Trợ lý Trạch Vương lập tức gật đầu, lần nữa xuống xe. Trời thì vẫn mưa, cậu loạng choạng lại gần Vân Nhật Sam đang dựa trên tấm bia mộ, đưa tay muốn thăm dò. Nhưng mới được một lúc, phía sau đã có bóng lưng khác, cậu ngoảnh đầu, vậy mà chủ tịch lại đi ra ngoài.
Ngụy Kính Dụ mặc trời mưa, cũng theo đó xuống xe. Hắn bước đi rất nhanh, nơi mộ này vốn không có xây lớp nền, bên dưới toàn đất cát, đôi giày sang trọng cũng theo đó dẫm vào nền đất bẩn thỉu.
Rồi ánh mắt dừng lại trên nữ nhân dựa tấm bia mộ, hắn một tay bế lên. Người trong lòng gương mặt tái nhợt vô cùng, hơi thở yếu ớt, chiếc áo tay dài cũng thấm ướt nhẹp.
Cứ như thế bế cơ thể đó lên xe, trên mái tóc cũng vươn ít rau từ những người ban nãy ném lên, cả áo trắng ố màu vàng của trứng sống.
Ánh mắt người đàn ông đen láy, trông u ám vô cùng, mái tóc cũng vì bước ra màn mưa mà rũ nước. Chiếc áo vest theo đó ướt nhẹp, cả vị trí hắn ngồi lên cũng có nước mưa vươn.
Vân Nhật Sam ngất đi, chân mày nhíu chặt, đôi môi tái nhợt. Cô đặt nằm ở ghế sau, Ngụy Kính Dụ thì ngồi bên cạnh.
Đến khi tới bệnh viện, cũng chính tay Ngụy Kính Dụ cứ thế bế cô lên phòng bệnh. Những y tá nhìn bộ đồ ướt nhẹp, theo đó lập tức thay ra giúp cô.
Nhưng rồi cởi ra, các vết thương trên người càng lộ rõ, ở cánh tay, tấm lưng, dường như là bị đánh. Thế là từ bộ đồ bệnh nhân mặc định là tay dài, họ liền chuyển qua áo tay ngắn để dễ dàng quan sát vết thương.
Trạch Vương khi này cầm đến bộ đồ khác để Ngụy Kính Dụ thay ra, bởi bộ đồ người đàn ông cũng ướt vô cùng.
Lúc Ngụy Kính Dụ trở lại phòng bệnh, trên người cũng đã là bộ đồ khác. Hắn lần nữa nhíu mày khi thấy trên cơ thể cô có vô số vết đòn roi chưa lành.
Vệt máu lần trước, cũng đến từ đây sao.
Khi này, Trạch Vương trở lại phòng. Ban nãy khi nhìn tên tấm bia mộ, mới hay người trên đó tên là Châu Dương, là một người phụ nữ.
Cậu lần nữa trình bày những gì cậu biết.
Theo như tin tức cách đây không lâu, có ghi nhận một vụ tự tử tại bệnh viện Ngự Hoà. Nạn nhân chính là bà ấy.
Trạch Vương đưa đến một đoạn clip ngắn do chính những người dân gần đó quay lại. Toàn cảnh về vụ tự tử hôm ấy, hình ảnh cô gái được cho là đứa con của bà cũng như phát điên muốn nhảy theo sau khi bà ấy tự tử.
Người đàn ông di chuyển phóng to màn hình lại gần, là gương mặt Vân Nhật Sam.
Trạch Vương tiếp tục báo cáo, nhưng lần này động thái có vẻ lúng túng.
“Tin tức về mối quan hệ của người phụ nữ này và cô Vân không hề rõ.”
Trạch Vũ ban nãy khi tìm hiểu, quả thật không có chút thông tin nào. Nếu như để nói chính đáng có hai trường hợp, một là có người nhúng tay, hai là thật sự không có liên quan gì đến nhau.
Ngụy Kính Dụ cau mày, hắn phất tay, ý chỉ không muốn nghe tiếp.
Tin tức trên mạng tràn lan, toàn hình tượng xấu. Vân Nhật Sam trong mắt bất kì ai cũng rất tệ hại. Tin tức về một người rõ rành rành như thế, hắn lại còn muốn điều tra cái gì nữa.
Quan hệ tình dục bừa bãi…
Gương mặt người đàn ông bất giác cau mày, nữ nhân đêm đó là lần đầu, hình ảnh đó cứ như thế mơ hồ tái hiện.
Hai người hoàn toàn khác nhau. Vân Nhật Hạ với Vân Nhật Sam khác nhau, sao hắn có thể tùy tiện mà gán ghép đến như thế.
Trời bên ngoài vẫn mưa to, chưa có dấu hiệu dừng lại.
Nữ nhân trên giường cau mày, khẽ động, đôi môi nhợt nhạt rên rỉ.
“Mẹ…”
Nguỵ Kính Dụ lặng người nhìn.