Bởi vì là ngày thực hiện lễ đính hôn. Vân Nhật Sam bắt đầu mơ tưởng nhiều thứ. Người thực hiện trang điểm cho cô ta cũng là người có tiếng trong giới. Cả lễ phục cũng là loại đắt tiền. Từ đầu đến chân mọi thứ khoác lên người, đều được lựa chọn kĩ càng.
Nếu đính hôn, thì chắc chắn Nguỵ Kính Dụ đã ưng. Vậy thì Vân Nhật Hạ cô ta tương lai sẽ là vợ của Nguỵ Kính Dụ rồi. Người mà ai ai nhìn vào cũng ghen tị.
Thế là Vân Nhật Hạ ăn diện rất xinh đẹp, lập tức đến khu vực nhà hàng đã đặt trước.
Nhưng mà khi tới đây lần đầu, cô ta chẳng hề trông thấy có nhiều người. Lượng người lẻ tẻ, phần lớn toàn người phục vụ, cũng chẳng trông thấy người Ngụy gia.
Diễm Nhu trông như vậy thì an ủi đứa con gái của mình.
“Còn nửa tiếng mới diễn ra lận, có lẽ người Nguỵ gia đang bận gì đó mới không có mặt.”
Vân Nhật Hạ cũng tự an ủi bản thân.
Kết quả, khi đúng giờ. Bên Nguỵ gia chẳng có một ai. Mãi một lúc sau mới có một người đàn ông độ tuổi trung niên bước vào. Ăn mặc phong cách rất sành sõi, vừa nhìn đã biết là người có học thức.
“Xin chào, tôi là quản gia của Nguỵ gia.”
Vân Nhật Hạ không vui, nhưng vẫn cố nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn lễ phép cúi người.
“Hôm nay ông chủ gần như rất bận, e là sẽ không thể sắp xếp thời gian đến. Tôi thay mặt ông chủ, đến giao tín vật của người Nguỵ gia. Mong tiểu thư Vân thông cảm.”
Quản gia cầm lấy một chiếc hộp đưa đến, xong việc cúi người lễ phép rời đi.
Vân Nhật Hạ nhìn chiếc hộp, cẩn thận mở ra. Vài giây sau gương mặt đã há hốc mồm kinh ngạc.
Đây là “Thiên Chi Vũ”, chiếc vòng cổ được xem là báu vật của cả thế giới. Trị giá lên tới gần triệu đô. Đó giờ cô ta chỉ nghe qua và nhìn trên hình ảnh, vậy mà bây giờ lại được tận mắt chứng kiến.
Nhìn ánh sáng đỏ lấp lánh xa xỉ, Vân Nhật Hạ vì trị giá chiếc vòng đã quên mất bản thân bị người đàn ông bỏ rơi. Cô ta vui vẻ đeo lên, rồi lại quay nhìn Diễm Nhu một cách tự hào.
Không thể phủ nhận, trị giá chiếc vòng cổ không hề nhỏ. Hơn nữa còn là món đồ có một không hai.
Vân Nhật Hạ trở về ngôi nhà, trời khi này đã tối. Cô ta hãnh diện bước vào trong, chiếc vòng cổ vẫn toả sáng, tô điểm cho dáng người của cô.
Nơi đầu tiên cô ta đến, là nhà kho.
Nhưng Vân Nhật Sam không ở đây, cô ta vội vàng hỏi mới biết đang trong phòng riêng cùng Vân Chi Thành.
Ừ nhỉ, nốt hôm nay. Ngày mai Vân Chi Thành sẽ sai lượng người phóng viên tung việc Vân Nhật Sam đã ra tù rồi.
…
Nguỵ Kính Dụ vừa từ máy bay xuống thì nghe tin báo từ trợ lý.
“Quản gia bảo rằng Vân tiểu thư rất thích món quà của ngài.”
Sau hai ngày trước, người đàn ông gần như không để tâm đến Vân Nhật Hạ nữa. Đối với việc đính hôn, hắn cũng diễn ra trong âm thầm.
Tuy rằng Nguỵ Kính Dụ không còn hứng thú, có thể diễn qua loa. Nhưng hắn cũng không thể bỏ bê được. Đây là hắn đang đối đáp với xúc cảm của hai đêm lần trước
“Đi đến Vân gia đi.”
Trợ lý nghe vậy liền gật đầu lập tức, hướng xe bắt đầu thay đổi.
Rất nhanh, chiếc xe sang trọng dừng trước cửa biệt thự. Vân gia khi này vẫn sáng đèn.
Người hầu trông thấy bên ngoài có một chiếc xe sang trọng, lập tức báo cáo lại.
Vân Nhật Hạ khi nãy đã trở về phòng thay đồ, nên khi nghe việc người hầu báo lại. Cô ta lập tức nhanh chóng sửa soạn lại bản thân.
Ngụy Kính Dụ vậy mà chủ động đến đây.
Mà lúc này, cuộc trò chuyện ngắn của Vân Nhật Sam lẫn Vân Chi Thành kết thúc. Cô bước trở xuống lầu. Đôi chân trần đi trên nền đất, thoáng qua thấy vết thương từ đợt trước chưa khỏi.
Nguỵ Kính Dụ sải bước vào trong, lại vừa hay nhìn vào người con gái đang bước xuống. Đôi mày hắn nhíu lại, ánh mắt dừng trên gương mặt nhợt nhạt, cả ánh mắt trong vắt của cô.
Vân Nhật Sam cũng nhận ra người đàn ông đó, bước chân khựng lại. Thoáng chốc mấy hình ảnh không đứng đắn đêm đó hiện lên trong đầu.
Cô hít thở sâu một hơi, nhanh chóng xoay người bước xuống, hướng về phía sảnh chính. Vừa hay đi qua hắn, lập tức cánh tay mảnh khảnh bị người đàn ông nắm lấy.
“Đi đâu, tôi ở đây.”
Ngụy Kính Dụ nhìn cô, thoáng chốc trong ánh mắt hắn dường như xuất hiện nhu tình. Người đàn ông lực siết tay ban đầu mạnh, nhưng rồi cảm thấy vị trí hắn đang nắm ươn ướt, đến lúc ngẩng xuống đã thấy trên ống tay áo trắng của cô thoáng qua vệt máu.
Nhưng ngay lúc này, cũng giọng nói trên lầu truyền xuống. Khiến Ngụy Kính Dụ lần nữa ngoảnh đầu.
“Anh Kính Dụ, em ở đây.”
Vân Nhật Hạ nhìn về hình ảnh đó, bàn tay dấu bên dưới siết thành đấm. Cô ta vậy mà lại quên mất sự tồn tại của Vân Nhật Sam, để chị ta có cơ hội xuất hiện trước mặt Nguỵ Kính Dụ. Cố giữ chút bình tĩnh. Vài giây sau, nở nụ cười mà trả lời.
“Đó là chị của em, chị ấy… vừa mới trở về từ trại giam.”
Vừa mới từ trại giam?
Trong ánh mắt người đàn ông dần xuất hiện nét khinh thường.
Ngụy Kính Dụ nhận ra bàn tay đang nắm, hắn buông ra. Vân Nhật Sam nhíu mày nhìn hắn, tầm mắt rơi trên ống tay áo nhuốm đỏ, vết thương lần trước chưa khỏi nay bị hắn siết đến mức lần nữa chảy máu rồi.
Vân Nhật Sam vẫn gương mặt lạnh nhạt, xoay người muốn rời đi. Nhưng đã bị Vân Nhật Hạ trên lầu nói vọng xuống, giọng nói mang theo sự quan tâm giả tạo.
“Chị, trở về phòng đi, chị muốn đi đâu? Trời đã khuya rồi.”
Khóe môi Vân Nhật Sam nhếch lên, xem ra đang muốn diễn cảnh tình thâm. Người Vân gia, để nói về độ lật mặt, cô thật chỉ dám dùng hai từ “rất tuyệt”.