Khi vừa đến nơi, thoáng chốc, lũ người trên xe ném Vân Nhật Sam xuống nền đất. Vừa mở mắt cô đã đối diện Vân Nhật Hạ.

Thứ đầu tiên mà Vân Nhật Sam đón nhận, đó là cú tát từ hướng Vân Nhật Hạ

Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm cô, trông rất là tức giận.

“Tôi bảo chị cút khỏi thành phố này, vì cái gì lại còn lảng vảng ở đây, hơn nữa đêm qua, ai cho phép cùng anh ấy lên giường?”

Vân Nhật Sam nhận ra vấn đề cô ta nói đến, thoáng chốc chẳng hề có bộ dáng lúng túng. Gò má bị tát đến đỏ ửng nhưng vẫn ngẩng lên nhìn, khoé môi nở nụ cười khiêu khích.

Vân Chi Thành lẫn Diễm Nhu đứng đằng sau nhìn một màn này. Đến giờ thì họ đã hiểu vì sao người Nguỵ gia đột nhiên gọi lại. Ra là vì con nhỏ này đã lên giường với người đàn ông đó.

Trông Vân Nhật Sam vẫn cười, Vân Nhật Hạ không nhân nhượng lần nữa tát xuống gò má.

“Đồ… ngu. Cô, đúng thật là đồ ngu.” Vân Nhật Sam lẩm bẩm một câu, vừa đủ để Vân Nhật Hạ nghe được.

“Chị bảo tôi ngu?”

Nắm tay Vân Nhật Hạ siết chặt, lập tức quay sang nhìn Vân Chi Thành cùng Diễm Nhu đứng từ xa. Cô ta tức đến đen mặt, lớn giọng hét lên với đám người hầu xung quanh.

“Dây đâu, dây nịt đâu?”

Người hầu rất nhanh đã đưa đến sợi dây cô ta vẫn hay dùng. Vân Nhật Hạ căn bản bị chiều đến hư, vẫn luôn dùng sự tự mãn của bản thân. Cả dùng bạo lực để giải quyết một vấn đề.

Đó cũng là nguyên do cô ta đã vướng vào vấn đề bạo lực học đường, sau đó bị tố.

Từng đợt roi da quất xuống người trên nền đất, từng đợt một. Như thể dùng hết sức lực. Âm thanh “chát” vang lên vang dội vô cùng.

Vân Nhật Sam bị trói, không thể chống cự. Nhưng từ đầu đến cuối, một câu than đau cũng chẳng hề cất lên. Cơ thể nhỏ yếu ớt chỉ biết run rẩy.

Đám người hầu bên cạnh không khỏi sợ hãi, phải nói là, từ lần cuối sau khi cô chủ bị tố bạo lực. Vân Nhật Hạ chưa hề bày ra bộ dạng đáng sợ như này.

Đây chính là lần đầu họ thấy cô chủ đã tức giận sau rất nhiều năm.

Vân Nhật Hạ đánh, đến khi cảm thấy đã thoả mãn cơn giận. Cô ta mới ném sợi dây xuống. Sợi dây màu da, nhưng thấy rõ màu máu trên đó.

Nhìn người dưới nền đất, tóc tai có chút bù xù, cơ thể mặc áo trắng vết đỏ loang lổ, lớp áo bả vai đến tay đều bị rách, máu từ nơi đó chảy ra.

Nhưng rồi, Vân Nhật Sam lần nữa quay lại nhìn Vân Nhật Hạ. Cô nở nụ cười. Trên đôi môi, thoáng vết bầm tím, màu đỏ từ máu ở khoé môi cũng hiện rõ bắt mắt.

“Nhật Hạ à, em nên biết là, giờ chị không còn thứ gì để em lấy mà đe doạ nữa đâu.”

Vân Nhật Sam nở nụ cười, ánh mắt hướng về phía Vân Chi Thành lẫn Diễm Nhu đứng từ phía xa. Cô lặp lại, lớn giọng.

“Tôi nói đúng không, thưa ông bà Vân?”

Mẹ cô đã mất rồi. Bọn họ còn gì để đe doạ nữa. Ngoại trừ cái mạng này.

Vân Nhật Hạ nhìn bộ dáng khiêu khích, tức giận xoay người trở vào trong. Nhưng giọng nói Vân Nhật Sam vẫn cứ vọng lại.

“Em biết gì không? Người đàn ông đó, thật rất tuyệt.”

Vân Nhật Sam biết, cô đang hoàn toàn chọc giận lũ người Vân gia.

Nắm tay Vân Nhật Hạ siết chặt. Trong đầu đang ngầm tính toán những việc cô ta sẽ làm tiếp theo.

Vân Nhật Hạ vốn định sẽ đợi, chỉ cần hai ngày nữa xác thực mối quan hệ với người đàn ông đó. Cô ta sẽ đem việc Vân Nhật Sam đã ra tù, lần nữa xướng lên cho người thành phố biết.

Cứ như thế, đêm đó. Người hầu lập tức đem cô nhốt lại trong nhà kho.

Vân Nhật Sam yếu ớt, ôm chặt cơ thể nhỏ. Chỉ dám ngồi dựa, bởi chỉ cần khẽ động thì cơn đau tái hiện.

Nhà kho trống, đồ toàn đồ cũ. Bụi bặm bám tương đối nhiều. Vài vệt nứt khắp căn phòng, ánh sáng le lói bên ngoài len lỏi qua, chiếu càng hiện lên thân ảnh nhỏ đáng thương.

Vân Nhật Sam rơi vào cơn mơ, nhưng được vài phút cô lại chợt tỉnh. Từ lâu gương mặt lại đầm đìa nước mắt.

“Mẹ…”

Cô bất chợt thốt lên, nhưng rồi nhận ra không có ai. Lần nữa dựa vào tường.

Đáng lẽ lúc đó cô không nên rời khỏi mẹ, đáng lẽ không nên trở về nhà, chỉ vì cô rời đi có một chút, mọi thứ đã trở thành như vậy.

Vân Nhật Sam cắn chặt môi, khóc đến thút thít.

Vân gia, đều do bọn họ. Nếu không mọi chuyện sẽ không xảy ra như vậy.

Trong khoảng ngày sau đó, Vân Nhật Sam gần như là bị nhốt biệt lập. Đám người hầu cứ đến giờ là lại mang đồ ăn lên, ném vào trong không khác gì coi cô như một con thú.

Vân Nhật Sam gần như không ăn, nhìn vào đống cơm thiu, bàn tay từ lâu đã siết chặt.

Đến ngày thứ hai, cũng là ngày xác thực mối quan hệ. Vân Nhật Hạ mới trở lại khu vực nhà kho. Nhìn vào Vân Nhật Sam gương mặt tái nhợt đến thảm hại, cảm giác vui sướng dâng lên.

“Tội nghiệp.”

Vân Nhật Sam nhắm mắt, nhưng hoàn toàn nghe câu đó. Cô vẫn im lặng.

Vân Nhật Hạ cho rằng cô vẫn đang cố tỏ ra không sao. Bản thân cũng không chấp nhặt với một kẻ thua cô ta về mọi thứ. Thế là kiêu ngạo rời đi.

Vân Nhật Sam hôm nay cũng được thả ra. Khắp người toàn vết thương đang dần khô lại. Người hầu nhìn chằm chằm cô, họ được giao nhiệm vụ tắm rửa sạch sẽ cũng như che đi các vết thương. Bởi sau hôm nay, ông Vân Chi Thành sẽ lập tức lôi lại các tin tức ba năm về trước.

Vốn nếu Vân Nhật Sam không trở lại mà rời đi, Vân Chi Thành có thể giấu nhẹm đứa con gái này. Bởi trước đó ông đã mua lại tin tức, không để những việc về đứa con này làm ảnh hưởng về một gia đình được cho là gia giáo như ông ta.

Chỉ là, mọi chuyện cũng chẳng giấu nhẹm đi được. Khi mà có người trông thấy Vân Nhật Sam trước đó, ông ta sợ bại lộ. Phải đành đi trước một bước.

Dù gì, cũng sắp là thông gia với Nguỵ gia. Ông ta cần gì kiêng nể.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play