Thật ra hiện tại đại đa số người ra ngoài đều không mang theo tiền, nhưng Triệu Quế Hoa dù sao cũng là từ thời hiện đại sống lại, bà vẫn có thói quen đem theo người vài ba hào tiền, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Thấy không, dùng rồi nè. Thím Liên vốn đang định chờ bà trong chốc lát mới ra trả tiền đó. Giờ nhìn đến tiền mặt mày hớn hở, nói: “Vậy được rồi, về sau có thứ tốt tôi còn tìm tới bà.”
Triệu Quế Hoa cười nói: “Tôi thấy được đó.”
Bà nói: “Nhà tôi nhiều người, ăn uống cái gì đều không thể thiếu, thật phí tiền đó.”
“Nhiều người cũng kiếm được nhiều mà.”
Thím Liên làm mặt quỷ: “Nhà bà nhiều công nhân, cuộc sống phải khá tốt.”
Triệu Quế Hoa cũng không nói cái gì, chỉ là cười cười liền nói: “Nhà tôi người không đi làm có thể nhiều hơn người đi làm, đứa nhỏ còn đi học. Chẳng qua, sinh hoạt cũng không thể làm khổ chính mình, nên ăn vẫn là phải ăn, được rồi, tôi đi vào đã.”
Thím Liên: “Được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play