Minh Mỹ điều đi chỗ khác, cao hứng trước tiên không phải là người trong nhà, mà là bọn đạo chích thành thị này.
Đúng vậy, ai bảo lúc này thì không có ăn trộm? Những năm này đúng là tương đối an ổn hơn rất nhiều, ăn trộm cũng không có nhiều lắm. Rốt cuộc mọi người đều nghèo, chuột nhìn còn cảm thấy đáng thương, thật là không có gì mà trộm. Hơn nữa nếu như một người xa lạ xuất hiện ở ngõ nhỏ, lập tức sẽ có một đám bác gái theo dõi, còn chưa có làm gì đã có khả năng bị người ta tiến lên đề ra nghi vấn.
Chẳng qua mặc dù là như vậy, cái nghề ăn trộm này cũng vẫn là có.
Với những kẻ từng làm ăn trộm quen thói mà nói, nếu bảo bọn họ làm cái khác, cũng rất khó “Đổi nghề”. Có thể nhẹ nhàng kiếm được tiền, bọn họ rất khó để trả giá lao động, cho nên thành thị luôn còn có kiểu người như vậy, mà loại người này cơ bản cũng sẽ không đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Đó là vì không đối phó được những vì thím tinh mắt đó, ngàn vạn lần không thể xem thường các bác gái nha, mỗi bác gái thật là không thua gì một điều tra viên. Cho nên bọn này thường lựa chọn một ít địa điểm công cộng, ví dụ như chỗ cửa hàng bách hóa, xe buýt, tàu hỏa gì đó.
Cơ bản đều loại này.
Đừng thấy Minh Mỹ chính mình không cảm thấy gì, nhưng thật ra thanh danh của cô là vang vọng thủ đô, lừng lẫy nổi danh một con cọp mẹ ở tuyến xe số 40, hoàn toàn không ai dám trêu chọc. Lên xe buýt tuyến này mà gây chuyện thì chỉ có là “Muốn chết”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT