Trang Tiểu Hạ sửng sốt. Hai bọn họ hiện tại còn có nói cái gì? 

Hơn nữa, bọn họ là mối tình đầu của nhau nhưng đã chia tay, hiện tại Vi Phong Hoa đã có bạn gái, nên cùng cô ấy duy trì khoảng cách mới đúng?

Cho nên, Trang Tiểu Hạ còn lui về phía sau một bước, nhàn nhạt nói: 

- Vẫn là thôi đi, chúng ta có gì để nói?

Đổng Duyệt cũng nghi hoặc mà nhìn Vi Phong Hoa.

Vi Phong Hoa nheo lại đôi mắt, hình như có chút không vui, rồi sau đó lại cười nhạo một tiếng, nói: 

- Em đang sợ cái gì?

Trang Tiểu Hạ lập tức không phục: 

- Anh mói đùa cái gì vậy? Em có cái gì sợ với không sợ? Đi, muốn nói đúng không? Nói đi! Em gái chủ khách sạn, chúng ta có thể đi tiệm lẩu nói chuyện được không?

- Đương nhiên là có thể.

Cố Vãn Ngâm nói, 

- Không thể làm hỏng bất cứ đồ gì bên trong đó.

- Được, cô yên tâm.

Nói xong, Trang Tiểu Hạ lại nhìn Vi Phong Hoa liếc mắt một cái, sau đó đi về phía tiệm lẩu.

Vi Phong Hoa liền đi theo lên.

Kỳ thật Cố Vãn Ngâm nhìn ra được, mới vừa rồi Vi Phong Hoa là cố ý nói kia lời chọc giận Trang Tiểu Hạ.

Quả nhiên, Trang Tiểu Hạ lập tức mắc bẫy……

Nhưng cô không muốn xen vào việc của người khác, với lại cô cũng không biết trong lòng Trang Tiểu Hạ rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Dù sao chỉ tâm sự mà thôi, không có gì, nếu là Vi Phong Hoa dám làm ra bất cứ hành động gì thương tổn Trang Tiểu Hạ, đó chính là trái với quy định khách sạn, hệ thống sẽ không cho phép.

Cho nên, cô cũng bỏ qua mang theo Coca Hamburger về phòng.

Đổng Duyệt tuy rằng có nhiều chuyện hóng hớt, nhưng là cô bé cũng không nghe lén người khác nói chuyện, cho nên cô bé cũng về phòng nghỉ ngơi.

Trang Tiểu Hạ cùng Vi Phong Hoa vào tiệm lẩu, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.

- Anh rốt cuộc muốn nói gì?

Trang Tiểu Hạ kiềm chế trái tim đang đập thình thịch loạn nhảy của mình, tận lực làm biểu cảm cùng ngữ khí lạnh lùng.

Nếu Vi Phong Hoa hiện tại không có bạn gái, dưới tình huống này cô sẽ rất vui vẻ.

Nhưng……

- Mấy năm nay, em sống tốt không? Mạt thế đã hơn một năm, em trải qua như thế nào?

Vi Phong Hoa vẻ mặt quan tâm hỏi.

- Trước mạt thế, quá thật sự không tồi. Sau khoimạt thế, dựa vào việc có dị năng, cũng coi như còn ổn đi.

Vi Phong Hoa tức khắc ánh mắt sáng lên: 

- Dị năng? Em cũng có dị năng? Cấp mấy?

- Chỉ là cấp một, hệ thổ.

Vi Phong Hoa có chút thất vọng mà “Nga” một tiếng.

- Anh hỏi cái này làm gì?

Trang Tiểu Hạ nói.

- Không có chuyện gì nữa em đi trước, tiệm lẩu ở đây hương vị không tồi, anh có thể ăn thử, kêu bạn gái anh cùng nhau ăn.

Cô vừa muốn đứng dậy rời đi, Vi Phong Hoa lại nói:

- Tiểu Hạ, em vẫn là thích anh, đúng không?

Trang Tiểu Hạ sắc mặt cứng đờ, theo sau lại lạnh lùng nói: 

- Anh nói đùa cái gì vậy? Hai chúng ta đúng là từng có một đoạn thời gian nhưng đó đều là thời học sinh! Anh đừng quên, hiện tại chính là mạt thế, ai còn có tâm tư nói thích hay không thích? Huống chi, anh là người đã có bạn gái! Cùng em nói lời này không quá thích hợp!

- Tiểu Hạ, em trước đừng kích động như vậy.

Vi Phong Hoa ôn hòa mà nói.

- Lúc trước anh cùng Thư Văn ở bên nhau, chỉ là bởi vì quá nhập vai, sau anh tỉnh táo lại, muốn cùng cô ấy chia tay, nhưng mạt thế đến. Bên trong mạt thế, có thể có một người bạn đáng giá tín nhiệm không dễ dàng, cho nên anh vẫn với cô ấy vẫn luôn ở bên nhau. Kỳ thật…… Nhiều năm như vậy, anh vẫn không quên được em.

Trang Tiểu Hạ cười lạnh một tiếng.

Coi cô ấy là đồ ngốc đúng không?

Bạch Thư Văn rõ ràng nói qua, trước mạt thế hai người bọn họ là chuẩn bị tuyên bố chuyện yêu đương!

Cô ấy đột nhiên cảm thấy, chính mình năm đó bị mù, nhiều năm như vậy mắt vẫn là bị mù!

Vi Phong Hoa này, không phải là muốn hưởng Tề nhân chi phúc sao*! 

- Anh không sợ em đem lời này nói cho Bạch Thư Văn sao?

- Em sẽ không, anh biết em còn thích anh.

Vi Phong Hoa chắc chắn mà nói.

- Huống chi…… Thư Văn rất tin tưởng anh, em cùng cô ấy nói, cô ấy cũng sẽ không tin.

Trang Tiểu Hạ:?

Người đàn ông này như thế nào vô sỉ như vậy!

- Em không thích anh, cũng không nghĩ có gì để nói với anh! Mong anh không cần đến tìm em thêm lần nào nữa!

Trang Tiểu Hạ nói xong, liền nổi giận đùng đùng mà rời đi.

Vi Phong Hoa nhìn bóng dáng cô ấy, lại lẩm bẩm cười: 

- Trang Tiểu Hạ, em không có khả năng đối với anh không có cảm tình, rất nhanh, em sẽ chạy ôm anh…… Ha hả, không nghĩ tới, thế nhưng có một chỗ tốt như vậy không chỉ có có vật tư, còn có thể làm mình trái ôm phải ấp……

……

Buổi chiều, lại một người từ căn cứ Dương Quang tới.

Tổng cộng ba người, là cùng đi đến, hai nam một nữ.

Đầu tiên bọn họ đều là kinh ngạc cảm thán một phen, Hứa Thật vừa muốn đăng kí để bọn ba người họ vào ở, Cố Vãn Ngâm kịp thời xông tới ngăn cậu lại:

- Chờ một chút!

Cô muốn chiêu mộ bọn họ làm nhân viên ca tối. Nếu đăng kí vào ở, này ba người kia được coi là khách trọ của khách sạn, không thể chiêu mộ thành nhân viên.

Cô không thể buông tha bất luận cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.

- Làm sao vậy, bà chủ?

Hứa Thật khó hiểu hỏi.

- Tôi nhớ rõ cô, cô chính là lần trước đi căn cứ Dương Quang căn kia.

Cô gái đó rụt rè nói.

- Cô còn tạo ra tia sét đánh xuống……

- A, cái kia hả.

Cố Vãn Ngâm cười cười.

- Là hai người kia tìm tôi gây chuyện trước, nên tôi mới phản kích, chứ ngày thường tôi vẫn rất bình dị gần gũi.

- Vì, vì cái gì cho cậu ta vào ở lại không cho chúng tôi vào ở, chúng tôi không thể ở sao? 

Cô gái nhìn có chút sốt ruột.

- Không phải, đều có thể ở. Chỉ là gần đây tôi đang tuyển nhân viên, các người có ai muốn làm không?

Hứa Thật vừa nghe, tức khắc nóng nảy.

Bà chủ vì cái gì lại muốn tuyển thêm một một nhân viê phục vụ!

Là cậu không làm được việc sao?

Cậu đều có thể sửa!

Bà chủ, không cần vứt bỏ cậu mà!

Trong một giây đồng hồ, trong đầu Hứa Thật đã hiện lên hình ảnh bản thân bị đuổi ra khỏi khách sạn bơ vơ không nơi nương tựa cuối cùng bị tang thi ăn thịt thê thảm vô cùng.

Nhưng Cố Vãn Ngâm lại bổ sung một câu, làm cậu cảm thấy bản thân mình suy nghĩ nhiều.

- Nhân viên ca tối.

Cố Vãn Ngâm nói.

- Thời gian làm việc là 8 giờ tối đến 8 giờ sáng, từ 11 giờ đếm đến rạng sáng 1 giờ là thời gian nghỉ ngơi. Bao ăn bao ở, có ký túc xá cho nhân viên, phát hai bộ đồng phục nhân viên.

Vừa nghe nói bao ăn bao ở, đôi mắt ba người đều sáng lên.

Nếu muốn ở chỗ này lâu dài phải không ngừng dùng đồ vật đổi điểm tích phân.

Nhưng là trở thành nhân viên thì không có nỗi lo về sau!

Tuy rằng là nhân viên ca tối, nhưng mạt thế tùy thời điểm đều có khả năng gặp phải tang thi, cũng tùy thời điểm có khả năng bùng nổ thiên tai, nhưng làm ca đêm ở đây tốt như vậy, sao không làm chứ!

- Tôi, tôi!

- Tuyển tôi đi!

- Bà chủ, tuyển tôi đi, tôi trước mạt thế chính là nhân viên quán ăn! Hơn nữa tôu còn có dị năng cấp một!

Nghe vậy, Cố Vãn Ngâm nhìn về phía người mới nói chuyện.

Là một thanh niên, nhìn khoảng hai mươi tuổi, diện mạo bình thường, tóc có cắt ngắn, nhìn tướng mạo trông rất hiền lành.

Đối với người có dị năng, Cố Vãn Ngâm không coi trọng lắm.

Đã ở khách sạn, cho dù có là dị năng mạnh cỡ nào cũng không dùng được.

Nhưng là lời cậu ta nói, lúc trước cậu ta làm phục vụ ở quán ăn?

Tuy rằng làm nhân viên ở khách sạn rất đơn giản, nhưng cũng cần có kinh nghiệm, cô khẳng định sẽ ưu tiên suy xét.

- Cậu tên là gì?

Cố Vãn Ngâm hỏi.

- Tôi tên là Phương Dương.

Cố Vãn Ngâm gật đầu, lại hỏi: 

- Cậu chắc chắn là trước đó cậu làm phục vụ đúng không? Làm ca đêm đó, hơn nữa lúc làm ca đêm, không thể lén đi ngủ, còn thời gian khác tùy cậu.

- Được, tôi đồng ý!

Tề nhân chi phúc sao*: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung túc, nhiều thê thiếp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play