Cố Vãn Ngâm ở trong lòng hỏi hệ thống:

- Ta có thể tự quy định thời gian làm việc của nhân viên khách sạn được không?

- Có thể, ký chủ tự quyết định là được.

Cố Vãn Ngâm suy nghĩ, nhìn Hứa Thật rồi nói: 

- Như vậy đi, thời gian làm việc cố định là từ 8h sáng đến 8h tối, 11h trưa đến buổi chiều có thể nghỉ ngơi hai tiếng, thời gian còn lại tự cậu quyết định. Nhưng ở trong lúc làm việc, cậu phải thực hiện đúng nhi vụ của mình, không thể lười biếng, biết không?

- Vâng, em hiểu rồi!

Hứa Thật lập tức nghiêm túc gật đầu.

- Em nhất định sẽ không lười biếng.

- Được, hiện tại đã 8h tối, cậu có thể tan làm, đi tìm đồ ăn mà ăn đi.

Cố Vãn Ngâm cười nói.

- Đồ ăn trong tủ kính hoặc trong phòng ăn cậu có thể lấy tùy ý, nhưng là lấy đồ là phải ăn hết, không thể lãng phí, cho nên cậu tốt nhất một lần đừng lấy quá nhiều, miễn cho bị phạt.

- Vâng!

Hứa Thật lập tức đứng dậy, đi về phía phòng ăn.

Lúc đi ngang qua tủ kính, còn không quên lấy một lon Coca. Xem cậu như vậy, là muốn đi phòng ăn ăn uống thỏa thích một phen.

Lúc này, Hamburger đột nhiên kéo tay áo Cố Vãn Ngâm, chỉ vào bên ngoài khách sạn nói: 

- Chị ơi, chị mau xem, trên bầu trời thật nhiều ngôi sao nha!

Nhìn qua cửa kính, Cố Vãn Ngâm cũng thấy được trên trời có rất nhiều sao.

- Thật xinh đẹp!

Coca cảm thán nói.

Cố Vãn Ngâm còn chưa từng nhìn thấy bầu trời sao nào mỹ lệ như vậy, cô nhịn không được mang theo Coca cùng Hamburger đi ra bên ngoài khách sạn, đứng ở cửa ngắm sao.

Cô ở bên ngoài khách sạn sẽ không phải chịu bất kì tổn hại nào, cho nên đứng ở cửa cũng không cần lo lắng.

Đến nỗi Coca hamburger, còn có những khách trọ trong khách sạn, chỉ cần tiến vào phạm vi phụ cận 200 mét của khách sạn, đều an toàn.

Bọn họ ngắm sao trong chốc lát, Coca đột nhiên chỉ vào phía trước nói: 

- Chị ơi, chị nhìn xem, bên kia có người!

Cố Vãn Ngâm nhìn theo hướng chỉ của bé, quả nhiên, có một bóng hình đang chạy như bay về phía bọn họ, mà ở phía sau lưng thân ảnh kia còn có mấy con xiêu xiêu vẹo vẹo đuổi theo thân ảnh, hẳn là tang thi.

Thân ảnh kia chạy đến càng ngày càng gần, xem thân hình, hẳn là con gái. Cố Vãn Ngâm trong lòng vui vẻ.

Nhiệm vụ lần này yêu cầu khách trọ là nữ không phải tự đưa tới cửa tới sao?

Lúc này, cô gái kia cũng thấy được bọn họ.

Cô ấy lập tức một bên vừa chạy một bên vừa điên cuồng gào thét: 

- Mỹ nữ! Cứu mạng chó của tôi——

Cố Vãn Ngâm:……

Tự bôi đen mình như vậy được sao! Đều lúc này!

- Mau tới đây!

Cố Vãn Ngâm vẫy tay với cô gái đó.

- Lại đây là không có việc gì!

- Chạy đến nơi này chúng em!

Hamburger cũng la lớn.

Cô gái giống bắt được phao cứu mạng, một đường chạy như điên.

Chờ lúc cô ấy tiến vào phạm vi an toàn của khách sạn, mấy con tang thi kia không đuổi theo nữa, lung lay mà rời đi.

Nhưng cô gái không biết, vừa lăn vừa bò mà chạy đến trước mặt Cố Vãn Ngâm, cuối cùng chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt cô.

Coca:……

Hamburger:……

- Quá khách khí, quá khách khí.

Cố Vãn Ngâm vừa nói một bên đỡ cô gái đứng lên.

- Tang thi, tang thi!

Cô gái run bần bật nói.

- Không tang thi, chúng nó đều đi rồi, cô quay đầu lại xem.

Cô gái mở to hai mắt quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy tang thi đều đã rời đi.

- Ai nha má ơi, nhưng làm tôi sợ muốn chết, em gái!

Cô gái trong lòng còn sợ hãi mà nói.

- Nhưng mà nơi này của cô sao thần kỳ như vậy nha, tang thi đến nơi này đều không đuổi theo?

- Đúng vậy, hoan nghênh đến với khách sạn Bình An.

Cố Vãn Ngâm cười nói. Cô gái trước mặt này rất cao, ít nhất cũng phải 1m75, mái tóc được cắt ngắn ngang vai.

- Khách sạn? Đây là khách sạn? Cô mở?

Cô gái kinh ngạc đến không khép được miệng.

- Em gái, cô lợi hại vậy sao! Ở mạt thế còn có thể mở khách sạn! Còn có thể phòng tang thi! Ai ui, này còn có hai đứa bé nha! Thật đáng yêu!

Coca cùng Hamburger đều nhìn cô ấy rồu lộ ra một nụ cười bán manh.

- Quý khách, trước tiến vào rồi nói tiếp, tôi đi đăng kí để cô vào ở.

Cố Vãn Ngâm mang theo cô gái, đi vào khách sạn, đi đến trước bục.

Cô gái tiến vào cùng, miệng không thể khép lại, đặc biệt là nhìn đến một tủ kính kia có đồ ăn đồ uống còn có trái cây, đôi mắt đều của cô nhìn chằm chằm.

- Em gái, có thể trước cho tôi đồ ăn được không? Tôi đói sắp chết rồi!

Cô gái vẻ mặt khát vọng mà nói.

- Đừng vội, dựa theo quy định khách sạn, cô phải đăng kí ở mới được, rất nhanh thôi.

Cố Vãn Ngâm nói 

- Cô có thể đem bất kì đồ vật nào để trên cái máy này, là có thể đổi điểm tích phân, dùng điểm tích phân là có thể vào ở khách sạn.

Cô gái vừa nghe cô nói như vậy, lập tức rất sảng khoái mà đem vòng tay trên cổ tay tháo xuống.

- Đây là mối tình đầu tặng tôu, mạt thế đã hơn một năm cũng không bỏ được, nhưng hiện tại, cũng là thời điểm nó phát huy điểm tác dụng!

Cô gái tự nhủ nói, sau đó đem lắc tay ném vào trên mặt máy.

Rất nhanh lắc tay đã biến mất, một tấm thẻ phòng xuất hiện.

Cô gái cầm lấy thẻ, mặt trên thẻ viết:

Họ và tên: Trang Tiểu Hạ.

Số phòng: 204.

Phí phòng: 10 điểm tích phân một ngày.

Số điểm tích phân đang có: 300.

- Có thể.

Cố Vãn Ngâm cười nói.

- Cô hiện tại có 300 điểm tích phân, mười điểm tích phân có thể ở một ngày, đồ ăn cũng có thể dùng điểm tích phân mua sắm. Cô muốn ở mấy ngày?

- Đồ ăn cũng dùng điểm tích phân mua? Tôi trước ở đây hai mươi ngày đi! Chừa chút điểm mua ăn.

- Được.

Điểm tích phân trên thẻ phòng của Trang Tiểu Hạ tức khắc biến thành một trăm điểm.

- Khách trọ, xem bên này nha, đây là quy định khách sạn.

 Hamburger nói. Trang Tiểu Hạ quay đầu nhìn về phía bên cạnh có một tấm bảng viết quy định khách sạn, một lát sau, cô ấy gật gật đầu: 

- Được rồi! Tôi hiểu được, tôi đây hiện tại có thể đi mua đồ ăn không?

- Đi thôi, bên kia tủ kính có đòi ăn, phòng ăn cũng có. Đúng rồi, lầu hai còn có cửa hàng bún.

Trang Tiểu Hạ nghe được sửng sốt một lúc.

Tủ kính nhiều đồ ăn như vậy, bánh mì rồi sữa bò, còn có trái cây, sau đó, còn có phòng ăn cùng cửa hàng bún?

Đây là nơi thần tiên gì vậy!

- Tôi…… em gái, cô là tiên nữ sao? Tiên nữ hạ phàm!

Nhưng mà Trang Tiểu Hạ thật sự là đói bụng, không chờ Cố Vãn Ngâm trả lời câu hỏi của cô ấy, cô ấy trực tiếp vọt tới phía trước tủ kính, từ bên trong lấy ra một cái bánh mì.

Sau đó cô ấy một bên vừa gặm bánh mì, một bên xem giá cả dán bên cạnh.

Đồ ăn trong tủ kính một chút cũng không đắt, quá tốt đi! Một cái bánh mì mà chỉ có một điểm!

Không được, cô ấy chết cũng muốn chết ở trong khách sạn này!

Vừa lúc này, Hứa Thật đã ăn no, từ phòng ăn đi ra.

Nhìn thấy có khách trọ mới, tuy rằng không phải thời gian cậu làm việc, nhưng là cậu vẫn là xung phong nhận việc giới thiệu khách sạn cho Trang Tiểu Hạ.

Trang Tiểu Hạ một bên gặm bánh mì, thế nhưng còn có tâm tư trêu đùa cậu.

- Tiểu soái ca này từ đâu vậy?

- Tôi là nhân viên phục vụ khách sạn. Hứa Thật nghiêm túc nói. Trang Tiểu Hạ lập tức giơ ngón cái với Cố Vãn Ngâm:

- Em gái thật tinh mắt nha!

……

Trang Tiểu Hạ mua đồ ăn xong, Hứa Thật mang theo cô ấy đi lầu hai xem phòng.

- Đinh! Chúc mừng ký chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ, đạt được khen thưởng: mở khóa phòng 206, 207, 208 cho khách thuê, phòng 204, 205 được thăng cấp một lần, không giới hạn số lượng năm món ăn, không giới hạn số lượng năm loại trái cây, không giới hạn số lượng năm loại đồ uống.

Âm thanh hệ thống mới vừa vang lên, Cố Vãn Ngâm nhìn thấy hai anh em Phó Tư Thù cùng Phó Tư Hành đã trở lại.

Phó Tư Hành nhìn còn tốt, nhưng Phó Tư Thù lại ủ rũ buồn bã, hốc mắt còn có chút hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play