Ban đêm khá mát mẻ, gió đêm có lẽ là món quà dịu dàng nhất mà thiên nhiên ban tặng cho mùa hạ.
Thước không ngừng đánh xuống, lòng bàn tay của Phục Minh đã sớm trở nên sưng đỏ. Gió đêm dịu dàng thổi qua, tựa như mẹ anh mượn ngọn gió này tới trấn an anh.
Trong sân rất yên tĩnh, bảo vệ đứng xung quanh tựa như những bức tượng đá, im lặng đứng ở đó, dường như họ chẳng cần phải hô hấp.
Bởi vì quá mức yên tĩnh, cho nên những tiếng thước xé toạc cơn gió càng trở nên rõ ràng, khiến cho người nghe cũng cảm nhận được cơn đau đến không đành lòng.
Phục Minh quỳ rạp trên mặt đất, cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn trên mông, không rên tiếng nào mà chịu đựng năm mươi thước của Phục Hàm.
Giây phút động tác trên tay Phục Hàm dừng lại, giọng nói của Phục Minh run rẩy, lại gấp không chờ nổi mà hỏi: “Có… Có thể cho… Cho con chưa?”
Ánh mắt sâu thẳm của Phục Hàm nhìn anh, sau đó nói với quản gia: “Lão Từ, đưa cho thằng bé.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play