Ngay vào tối hôm đó, trưởng phòng nhân sự của Tập Đoàn Qlie ngay lập tức gọi cho Nghị Sở Nhi thông báo cô đã được trúng tuyển. Nghị Sở Nhi nhận được thông báo thì vui mừng. Ngay từ đầy đã nằm trong dự định của cô rồi nhưng không ngờ cảm giác này tuyệt đến vậy.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì cô chợt nhận ra:

- "Khoan đã, chẳng lẽ anh ta nhận ra mình sao?"

Nghĩ một hồi cừa bồn chồn, bất an nên cô lắc đầu tự an ủi bản thân:

- "Không không đâu, làm sao nhận ra được chứ. Đã thế hàng trăm người xin tuyển chẳng lẽ chỉ để ý mỗi mình? Haha làm sao có chuyện đó được chứ nhỉ?"

Nói xong cô nhanh chóng leo lên giường ngủ. Bởi vì chỉ có thể ngủ mới đem đến cho chúng ta một cảm giác sảng khoái nhất và thư giãn nhất. Chẳng cần nghĩ ngợi điều gì cho đau đầu, mệt hết cả đầu.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc mặt trời đã mọc bắt đầu một ngày mới và cũng chính là một ngày Nghị Sở Nhi bắt đầu bước sang cuộc đời khác, chẳng phải là đổi đời mà chính là đi vào con đường đen tối chẳng dám nghĩ tới sự may mắn.

Sáng sớm, cô dậy sớm chuẩn bị đồ tươm tất. Sự lựa chọn hôm nay của cô là một chiếc chân váy kẻ sọc caro màu xám, và chiếc áo áo blouse cùng set với chân váy. Ở trong cô cẩn thận chọn chiếc áo của thương hiệu Celine trắng đơn giản nhưng rất sang trọng. Hôm nay cô make up với tông màu hồng baby, nhẹ nhàng khơi gợi được các ngũ quan sắc xảo trên gương mặt xinh đẹp của mình. Mái tóc dài ngang lưng xoăn nhẹ gợn sóng màu đỏ của rượu vang.

Sở Nhi vốn đã xinh đẹp nên chẳng cần làm gì cho sang trọng lộng lẫy xa hoa bởi vì chắc chắn cô chính là tâm điểm.

Chuẩn bị xong,cô thong thả xuống dưới nhà cùng ăn điểm tâm với gia đình.

- "Hôm nay con làm tại Qlie đó"- Vừa mới xuống cô liền khoe với ba và mẹ cô.

- "Thật sao,mới đó mà đã có kết quả rồi hửm?" -Nghị An Khánh thắc mắc hỏi.

- "Dạ, vừa mới lúc tối bên đó gọi thông báo con đó"

- "Chuyện này cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả. Bởi vì con gái của chúng ta giỏi giang thế còn gì" -Mẹ cô vui mừng nói.

- "Hahaha đúng vậy đúng vậy"- Nghị An Khánh gật đầu đồng ý kiến.

- "Ba mẹ. hai người cứ nói vậy làm con tưởng con giỏi thật ấy"- cô chu miệng làm nũng.

- "Con gái giỏi giang thật thì sao mẹ không thể nói chứ"

- "Hihi được rồi mau ăn đi ba mẹ. "

- "Được được"

Trong suốt buổi ăn, cả ba nói chuyện rôm rã tiếng cười.

Ăn xong cô tạm biệt họ rồi đi làm. Đi vừa được ba bước thì cô nhờ ba cho người dọn đồ sang căn chung cư cô vừa tậu hôm qua giúp bởi vì đi làm rồi nên sang đó ở cho tiện vì từ nhà cô tới Tập đoàn Qlie cũng khá xa.

...----------------...

Tại Tập Đoàn Qlie...

Cô tới nơi vừa bước xuống chiếc siêu xe lamborghini, mọi ánh mắt đổ dồn lên người bonus thêm vài tiếng ồn ào đang nói về cô. Khí chất, sang trọng, đoan trang, nứ tính mọi thứ tràn đầy trên người cô khiến cô được chú ý. Đi tới đâu ánh mắt cũng đều theo cô tới đó.

Lúc đó, Giám đốc nhân sự Lâm Huỳnh xuống dưới sãnh dẫn cô nhận lên nhận việc.

Cô ứng tuyển vào chức thiết kế nhưng bây giờ Lâm Huỳnh lại nói cô làm thư kí cho Vương Nam Phong khiến Sở Nhi ngạc nhiên.

- "Tôi nhớ là tôi ứng tuyển vào vị trí thiết kế cơ mà?"- Sở Nhi nghi ngờ hỏi

- "Dạ phải, cô là người thiết kế chính và cũng là thư kí của chủ tịch ạ"

- "C...cái gì,một lúc làm hai việc sao mà làm cho xuể?"-Cô ngỡ ngàng khi nghe bản thân mình phải làm 1 lúc 2 việc.

- "Cô yên tâm, trợ lý của chủ tịch sẽ san sẻ công việc giúp cô"

- "Được rồi"

Thế là Lâm Huỳnh dẫn cô vào phòng nhận chỗ. Phòng làm việc với cô đối diên với phòng Vương Nam Phong.

- "Vì cô là nhà thiết kế chính ở Qlie nên sẽ được làm ở phòng đối diện với chủ tịch để thuận lợi cho lúc làm việc và lên ý tưởng"

Nghị Sở Nhi nghe tới đây thì nhếch mép rồi nghĩ trong lòng:

"Thuận tiện cái con khỉ, anh ta sớm nhận ra mình rồi cố tình sắp xếp chứ gì"

- "Cô Nghị.... Cô Nghị à?" - Lúc cô đang nghĩ ngợi thì Lâm Huỳnh nói với cô nhưng chẳng thấy cô hồi đáp liền lên tiếng gọi cô."

- "Hả?"- Sở Nhi giật mình trở về hiện tại"

- "Ý tôi hỏi cô là đã sẵn sàng làm việc bây giờ chưa?"

- "Tôi sẽ bắt đầu làm việc hôm nay."

- "Vậy cô làm việc đi, tôi xin phép về phòng trước, có gì thắc mắc cô hãy hỏi Đức Uy ở phòng bên cạnh. Cậu ấy sẽ chỉ bảo cô"

- "Vâng"

Nói rồi cô đi quanh phòng xem lại chỗ làm việc. Phòng làm việc của cô đối diện với phòng làm việc của Vương Nam Phong, tương đương với căn phòng cao nhất của tập đoàn. Căn phòng rộng, thoáng có khung cửa sổ to có thể thấy cả một vùng của Bắc Kinh. Các tòa nhà cao tầng,dãy phố rộng rãi. Nói chung mọi thứ đều ổn.

Sở Nhi không nhanh không chậm bắt đầu lấy bảng thiết kế ra và làm việc. Vừa nãy Lâm Huỳnh đã đưa cho cô dự án và bản phát họa của bộ trang sức chuẩn bị ra mắt vào 3 tháng nữa. Việc cô cần làm bây giờ chính là thiết kế lại cho nó giống với chủ đề và sáng tạo hơn.

......................

Vương Nam Phong đang làm việc thì Lâm Huỳnh thông báo việc của Nghị Sở Nhi:

- "Chủ tịch, tôi đã làm theo những gì ngài dặn"

- "Cô ta đang ở trong phòng đó sao?"

- "Vâng, tôi đã đưa bản thảo và nhờ cô ấy thiết kế lại."

- "Được rồi"

Nói xong hắn lười biếng vẫy tay ra lệnh Lâm Huỳnh ra ngoài.

Chỉ đúng 2 giờ sau, Vương Nam Phong ra lệnh cho Đức Uy gọi Sở Nhi vào:

- "Nói cô ta đem bản thiết kế sang đây tôi kiểm tra"

- "Rõ"

Nói rồi, Đức Uy nhanh chóng di chuyển sang phòng Nghị Sở Nhi đang làm việc gọi cô:

Cốc cốc cốc...

- "Vào đi"

- "Cô Nghị, chủ tịch gọi cô đem bản thiết kế sang phòng anh ấy kiểm tra ạ"

- "Tôi chỉ vừa thiết kế thôi mà,có cần gấp vậy không?"

Đức Uy nghe vậy thì chỉ biết nhún vai tỏ ý cũng chẳng hiểu vì chính anh cũng thấy lạ vì bình thường chuyện kiểm tra thiết kế để cho Giám Đốc thiết kế kiểm tra, còn hắn chỉ có việc kiểm duyệt là chấp nhận hoặc loại bỏ mà thôi. Đột nhiên hôm nay lại quan tâm tới việc này một cách lạ thường như vậy.

- "Thôi được rồi, tôi sang liền đây"-Nghị Sở Nhi nghĩ đã tới lúc đối mặt với nhau càng nhanh bởi vì sẽ có lợi hơn trong kế hoạch lấy lại bảo vật.

Nói rồi cô cùng Đức Uy sang phòng làm việc của hắn.

Thấy cô, trong lòng hắn như rộn rã nhưng hắn chẳng để ý. Hôm nay hắn chính là lần đầu nhìn thấy dung mạo của cô trong hình hài chuẩn. Bởi vì lần trước cô còn xuề xoàn do trên người chỉ quấn khăn tắm, còn lúc cô có đồ mặc thì hắn đã bị dục vọng che mắt nên chẳng để ý. Đến bây giờ dung mạo hoàn chỉnh được trưng bày trước mắt khiến nụ cười trên môi hắn bấy lâu nay được phơi bày. Nhưng cũng nhanh chóng thu lại.

- "Chào chủ tịch"-Cô cúi chào hắn.

Vương Nam Phong nhìn Đức Uy ra lệnh anh ra ngoài. Xong, hắn bá đạo mà lên tiếng:

- "Cô nhận ra tôi đúng chứ?"

- "Hứ, Đê tiện như anh thì có mù tôi cũng nhận ra"

Nghị Sở Nhi bực mình vì khi hắn hỏi vậy làm cô nhớ tới chuyện tối đêm đó khiến cô tá hỏa phát bực.

Vừa nghe cô chửi xong, hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, tay vo thành nắm đấm rồi cũng để đó chứ chẳng dám xông tới đấm cô.

- "Cô dám..." -Hắn bực tức đứng phất dậy chỉ tay.

- "Tại sao không? Anh mau kiểm tra nhanh tôi còn phải về phòng tiếp tục."

Hắn nghe cô nói vậy thì cười nhếch mép rồi bỉ ổi lên tiếng:

- "Loại người như cô chỉ giỏi làm ấm giường chứ việc này thì lầm được cái gì?"

Khi cô hắn chọc tức, cô không chọn cách cãi lại hay tỏ vẻ bực tức mà khôn khéo thẳng thừng đáp trả:

- "Ồ vậy sao? Nếu anh nghĩ vậy tại sao còn tuyển tôi vào đây làm gì cơ chứ!"

Hắn nghe vậy chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, bình thường nếu ai dám cư xử lỗ mãng như vậy hắn sẽ liền cho người diệt trừ kẻ đó đăng xuất khỏi thế giới. Hôm nay cô chính là ngoại lệ khiến hắn ôm cục tức không dám đáp trả. Và chính cô cũng nhận ra điều đó và nó khiến cô càng ngạo mạng hơn.

Sau khi nhìn vào bản thiết kế của cô hắn phải há hốc kinh ngạc vì các đường nét sắc xảo chính hắn còn ngẫm nghĩ chỗ đó còn thiếu. Còn cô chỉ mới hai tiếng đã lắp đầy khoảng trống đó,đã thế các nét vẽ được vẽ tỉ mỉ khéo léo đúng chuẩn chủ đề của bộ sưu tập.

Nhưng vì cái tôi trong người cao quá nên hắn chẳng đành khen ngợi mà gật đầu rồi chuyển chủ đề kiếm chuyện hành cô.

- "Chỗ này màu sắc không hợp, mau chỉnh lại rồi đem sang cho tôi"

Nghị Sở Nhi cứ thế ngoan ngoãn làm theo, mang về sửa rồi đem sang lại cho anh nhận xét.

- "Chỗ này, không nên có thêm nét"- Hắn chỉ tay vào bản vẽ phán xét

Lần này cô vẫn khoan dung đem về sửa lại cho đúng ý hắn rồi mang sang lại.

- "Cái này không hợp với chủ đề"

Lần này Sở Nhi nhận ra hắn đang cố ý chơi đùa mình thì cô phát cáu nhưng vì không muốn làm lớn chuyện nên cô đành ngậm ngùi mang về sửa lần nữa.

Sửa xong cô lại đem qua, hắn chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục chỉ lỗi sai cho cô nhưng chỉ vừa nói ra đã bị cô chặn họng:

- "Này, sao cô chẳng tinh mắt nhỉ? Chỗ này tại sao cô lại..."

- "Anh cố tình trêu tôi đúng không? Chỗ này không được chỗ kia không xong. Chỗ này không hợp với chủ đề, chỗ khác không hợp với màu.Đã thế còn dư nét nữa chứ. Có bản vẽ nào không cần nét không, trong khi chỗ đó rành rành phải thêm nét. Anh có bị điên không? Hay đầu óc bị chạm?"

Nghị Sở Nhi ức chế hét toáng lên, cô tuông một hơi mắng chửi xối xã chẳng để tâm người trước mắt là ai và không quan trọng chức vị. Chửi xong cô thõa mãn hít thở sâu.

Còn tên kia bị chửi đến nổi đầu óc xoay quanh, rối mù tới mức chẳng dám thốt ra lời nói nào. Đến khi cô nói xong hắn mới lạnh giọng lên tiếng một cách uy nghiêm làm cô phải lạnh sống lưng.

- "Cô đủ chưa?"

Nghị Sở Nhi bây giờ mới nhận ra mình đã gây chuyện lớn, cô bàng hoàng cố gắng trấn an mình không được sợ nhưng bản năng của cô không cho phép làm cô phải đứng ngây người ra đó run khựng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play