Kỷ Đinh ngẩng lên.

Có ánh sao.

Rất yếu ớt, nhưng vẫn kiên trì tỏa sáng.

Trời đêm ở thành phố lớn hiếm thấy ánh sao, cô bất giác cảm thán: “Đẹp thật.”

Kỷ Đinh ngắm những đốm sáng nho nhỏ chớp tắt đó, bỗng nhớ đến một câu nói – những người qua đời sẽ hóa thành ngôi sao trên trời, mãi mãi bảo vệ người mình yêu thương.

Cô bỗng cảm thấy thương cảm – không biết, trong hàng vạn ngôi sao này, có ngôi sao nào thuộc về Bé Mập không?

Nó ở trên trời có vui không? Không có sự yêu thương bảo vệ của họ, nó có gặp phải phiền phức, hoặc bị bắt nạt không?

Hơn một năm nay, mà cô lại không lần nào mơ thấy nó.

Mập Mập, là em không muốn gặp chị sao?

Em có biết là, chị rất nhớ em không?

Kỷ Đinh thấy mũi cay cay.

Mắt nóng lên, tích tụ thành những giọt nước mắt long lanh, rơi xuống gò má.

Hôm nay là ngày vui như thế, khóc sụt sùi như vậy không ra thể thống gì.

Cô sụt mũi, hơi quay người đi, len lén lau nước mắt.

Một bàn tay đặt lên vai Kỷ Đinh, xoay người cô lại. Ôn Nghiên nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của cô thì sững người: “Đường Đường, sao vậy?”

Đang yên đang lành sao lại khóc?

Kỷ Đinh nghẹn ngào, sụt sịt nói: “Em nhớ Bé Mập.”

Ôn Nghiên cúi nhìn cô, sau đó dang tay ôm cô vào lòng, khẽ an ủi.

“Lại đây, anh ôm nào.” Anh nói.

Kỷ Đinh áp sát ngực áo anh, thoải mái khóc to, nói đứt quãng: “Em nhớ nó lắm… rất nhớ rất nhớ nó…”

Ôn Nghiên mím môi, vỗ nhẹ lưng cô để xoa dịu.

Nói thật, anh không hiểu được cảm giác của cô.Tính cách anh lãnh đạm, đối với người hoặc việc đều không quá để tâm, chứ đừng nói là có tình cảm sâu sắc vững bền thế này.

Đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ nhung?

Tay Ôn Nghiên đặt lên đầu cô bé trong lòng mình, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng khóc nữa.”

Tuy không thể đồng cảm nhưng thấy cô đau buồn như vậy, tim anh vẫn có cảm giác không dễ chịu chút nào.

Có phần xa lạ, khiến anh nhất thời không thể phân biệt là loại cảm xúc nào.

Đằng xa lại có pháo hoa bừng sáng, đốm lửa rực rỡ trên màn trời đêm, chiếu xuống hai người bóng sáng vằn vện.

Ôn Nghiên vẫn ôm cô, đôi mắt phản chiếu hình dáng pháo hoa, tay anh vỗ cô dần chậm lại.

Một cảnh tượng cực kỳ bình yên.

Bên tai vẳng đến những nhịp tim mạnh mẽ trầm tĩnh, Kỷ Đinh từ từ bình tĩnh trở lại, lặng lẽ dựa vào lòng Ôn Nghiên.

Cô tham lam, quyến luyến hơi ấm mà vòng tay này mang lại biết nhường nào.

Nếu thời gian có thể dừng lại tại giây phút này, thế thì tốt biết bao nhiêu.

……

Kỷ Đinh chờ khi mắt hết đỏ mới xuống lầu cùng Ôn Nghiên, mọi người đều đang xem Xuân Vãn, hai người tự nhiên gia nhập.

Trong phòng khách thi thoảng vang lên tiếng cười, tâm trạng Kỷ Đinh từ từ vui vẻ trở lại.

Cô nhìn cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ…

Tiễn cũ đón mới.

Lại là một năm mới đến.

Kỳ nghỉ đông vội vã trôi qua, học kỳ mùa xuân đã đến.

Kỳ Đinh vốn tham gia các tổ chức xã hội như câu lạc bộ đối ngoại sinh viên và câu lạc bộ tài chính, vì thế cuộc sống rất bận rộn và phong phú.

Năm nhất là lúc các sinh viên liều mạng nhất, vừa đến trường còn chưa kịp làm quen hết các quy tắc, chỉ có thể không ngừng cố gắng để hòa nhập với tập thể.

Hôm đó Kỷ Đinh đi lấy hàng chuyển phát, vừa mở ra xem thì thấy là chiếc ly gốm cô làm hồi nghỉ đông.

Phải nói là lúc đó chỉ tiện tay làm thôi, ai ngờ thành quả lại xuất sắc như vậy, màu sắc rực rỡ mà cũng khá là đẹp mắt. Đặc biệt là hai chữ cái WY, có một cảm giác hài hòa đến lạ.

Bỗng có chút không muốn tặng nó cho anh A Nghiên nữa.

Nói ra thì chỗ cô còn không có nổi một món có khắc tên anh, thế thì chiếc ly gốm này cũng được coi là độc nhất vô nhị, mang một ý nghĩa thân mật không ai biết.

Kỷ Đinh đặt tác phẩm này nghiêm chỉnh trên bàn, quay chữ “WY” vào trong tường để giấu.

Lúc này điện thoại rung lên, wechat nhảy ra tin nhắn của Điền Giai Tuệ: [Đường Đường, cuộc thi hát của trường tuần sau cậu có đi không?]

Kỷ Đinh gần đây bận học và công tác đoàn đội nên không do dự trả lời ngay: [Không đi.]

Điền Giai Tuệ: [Huhuhu, thế hả! Tớ muốn nhân cơ hội này gặp Phương Trạch Vũ, cần một người trung gian để bắc cầu, cậu giúp tớ đi mà!”

Lần trước lúc tụ tập, Điền Giai Tuệ bất cẩn gửi nhầm tin nhắn, Phương Trạch Vũ lúc đó gọi điện lại, tiếc là đầu óc cô nàng không tỉnh táo, lại còn nói sạch mọi chuyện ra, bao gồm cả chuyện yêu thầm anh.

Điền Giai Tuệ tỉnh rượu, cảm thấy hối hận muốn chết, rồi lại nghĩ bản thân chưa sẵn sàng nghe đáp án của anh nên sau đó cố ý tránh né Phương Trạch Vũ, không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn.

Bây giờ là… nghĩ thông suốt rồi?

Kỷ Đinh: [Cậu muốn tớ lấy danh nghĩa của tớ hẹn anh ấy đi xem thi hát hả? [lửa cháy]]

Điền Giai Tuệ: [Đúng, sau đó chúng ta giả vờ tình cờ gặp nhau, ba người ngồi chung.]

Tuy ban đầu nghe xong chuyện, Kỷ Đinh suýt thì cười phát ngất, nhưng đối với con đường tình cảm “gập ghềnh” của bạn, cô vẫn còn chút thương xót nên nói ngay: [Được thôi, bố sẽ giúp con lần này.]

Điền Giai Tuệ: [Muazzzz cục cưng yêu dấu!!! [hôn hôn]]

Kỷ Đinh nhắn tin cho Phương Trạch Vũ, anh rất vui vẻ đồng ý.

Hôm thi hát, hai người hẹn nhau gặp ở cổng. Sáu rưỡi tối vào trong, Phương Trạch Vũ hỏi Kỷ Đinh: “Dạo này em có bận không?”

“Cũng tạm ạ, còn anh?”

“Anh cũng tàm tạm.” Anh cười rồi như hỏi vu vơ, “Sao lại hẹn anh mà không hẹn A Nghiên?”

Kỷ Đinh khựng lại một nhịp rồi cười tự nhiên: “Vì muốn cùng anh vun đắp tình cảm chứ sao.”

“Phụt.” Phương Trạch Vũ khẽ cười, “Được thôi.”

Khu ghế ngồi ở phía trước, các bạn lục tục vào trong, anh lại nói: “Em có biết Giai Tuệ gần đây bận rộn gì không?”

Chà chà!!!

Có! Cơ! Hội!

Kỷ Đinh là người mai mối, đương nhiên phải biểu hiện cho tốt.

“Chỉ là bận học, đoàn đội các thứ thôi.” Cô dò hỏi, “Hai người dạo này không liên lạc sao?”

Phương Trạch Vũ hừ một tiếng: “Không.”

Ái chà!

Có! Mùi! Tức! Giận!

Kỷ Đinh cảm thấy tương lai tươi sáng, đang định rèn thép lúc lửa nóng thì nghe một tiếng kêu khoa trương…

“Á! Đường Đường! Trùng hợp quá vậy! Sao cậu cũng ở đây!”

Kỷ Đinh: “…”

Hay quá, diễn lố rồi.

Tuy trong lòng thầm mắng mỏ nhưng cô vẫn phối hợp nhìn sang Điền Giai Tuệ, tỏ vẻ hoang mang: “Cục cưng cậu cũng tới à?”

Điền Giai Tuệ: “Đi xem thi hát mà cũng gặp nhau! Đây là duyên phận gì thế này?”

Kỷ Đinh: “…”

Đủ rồi, đủ lắm rồi!

Điền Giai Tuệ ngồi xuống cạnh cô, không hề liếc mắt sang phía Phương Trạch Vũ, vui vẻ hào hứng nói chuyện với Kỷ Đinh.

Kỷ Đinh ngồi chính giữa, lông mao toàn thân đều cảm nhận được ánh mắt quan sát của Phương Trạch Vũ. Cô cũng không rõ Điền Giai Tuệ cầm kịch bản gì nên chỉ có thể tới đâu hay tới đó.

“… Ái chà đúng là buồn cười, cậu xem anh chàng kia kìa…”

Năm phút sau, Phương Trạch Vũ không ngồi yên được nữa, trầm giọng cắt ngang: “Điền Giai Tuệ!”

Người bị điểm danh khựng lại, cơ thể nghiêng về phía trước, quay đầu sang để lộ nụ cười ngoan hiền: “Ôi trời, anh Trạch Vũ, anh cũng ở đây ạ! Xin lỗi, ban nãy em không nhìn thấy…”

Phương Trạch Vũ bị chọc tức phì cười: “Không nhìn thấy?”

“Á, thế à, thị lực em không tốt lắm.”

“Thị lực em 5.0.”

Kỷ Đinh bị kẹp ở giữa như cái bánh kẹp, ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc súng. Cô bất giác run rẩy, nói với Phương Trạch Vũ: “Hay là hai ta đổi chỗ? Em thích ngồi gần lối đi hơn.”

Phương Trạch Vũ không phản đối, nhưng nhìn chằm chằm Điền Giai Tuệ và đứng lên, Kỷ Đinh thấy tình hình này thì vội nhanh nhẹn lăn sang một bên.

Lát sau cuộc thi hát chính thức bắt đầu, các bạn trong nhóm nhảy đường phố cống hiến vũ đạo rực lửa của họ trước, sau đó các thí sinh lần lượt lên sân khấu.

Nói ra cũng lạ, sau khi đổi chỗ thì hai người đang giận dỗi nhau lại không nói chuyện gì, trầm tư chăm chú xem biểu diễn.

Kỷ Đinh ngồi cạnh toàn thân ngứa ngáy khó chịu, nói cũng không được mà không nói cũng không ổn, chỉ có thể dồn hết sự chú ý vào sân khấu.

Cũng may top 10 năm nay thực lực rất mạnh, cô có cảm giác như mình đang xem concert ở sân vận động tổ chim vậy.

“Vâng, trước khi tuyên bố thứ hạng cuối cùng, chúng ta hãy mời một vị khách mời bí ẩn lên trình diễn nhé…”

Mọi người bỗng dưng sôi sục, phát ra những tiếng hoan hô vang dội làm Kỷ Đinh giật bắn mình.

Lẽ nào họ đều biết là ai lên hát?!

Cô vẫn đang nghi hoặc thì luồng sáng sân khấu đã chiếu thẳng vào chính giữa, luồng khói bao quanh một bóng dáng cao ráo đang thoáng ẩn thoáng hiện.

Kỷ Đinh: “???”

Meo meo meo???

What???

“Chúng ta xin mời quán quân cuộc thi hát khóa 27 của trường – Ôn Nghiên, mang đến ca khúc ‘Một cú đấm’ của Bạch Cử Cương!”

Người đàn ông mặc áo sơ mi sọc màu xám trắng, phía dưới là quần tây thuần trắng. Anh ngồi lơ đãng trên chiếc ghế cao, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng, mắt kính phản xạ ánh sáng toát ra một vẻ vừa lạnh lùng vừa nho nhã.

Dưới khán đài gần như mọi người đều đang gào thét: “Nghiên Thần! Nghiên Thần! Nghiên Thần!”

Trong tiếng la hét cuồng nhiệt đó, Kỷ Đinh lại nảy sinh một cảm giác không chân thực.

Điền Giai Tuệ ngồi cách Phương Trạch Vũ kích động thò đầu sang: “Đường Đường, anh Ôn Nghiên có bảo với cậu là anh ấy sẽ lên sân khấu không?!”

Kỷ Đinh nhếch môi: “Không có.”

Anh lại không! Hề! Tiết! Lộ! Một! Chút! Gì!

Nếu không phải hôm nay cô bị kéo tới làm cây cầu thì đã bỏ lỡ màn trình diễn của anh rồi.

Tức tức. 🙂

Giai điệu rock cùng tiếng trống vang lên, cả sân khấu bỗng sáng bừng ánh sáng đỏ, tiếp đó là giọng hát lười nhác trầm khàn của Ôn Nghiên.

Bị chất vấn, bị trách móc, bị yêu chiều đến hư / Chỉ là giả vờ sống mà không nghe thấy gì

Đang chịu đựng, đang quen dần, đang nhẫn nại / Em vẫn trượt khỏi kẽ ngón tay anh

Điền Giai Tuệ “oh shit” một tiếng vang lên rõ ràng bên tai Kỷ Đinh.

Bên cạnh có người gào thét: “Aa a a ngầu quá rồi!” “A tôi chết mất!!!”

Vẻ mặt Ôn Nghiên lơ đãng, đưa tay đẩy gọng kính, bỗng có một cảm giác trêu ngươi người khác.

Giọng anh như có một luồng điện lao thẳng vào tim mọi người.

Hoặc tưởng tượng hoặc dựa dẫm hoặc làm lại / Chỉ là không muốn em bị bản thân đánh bại

Trên sân khấu ánh sáng vàng kim bao quanh, như những ngọn lửa bị đốt cháy đang bao bọc người ấy.

Đôi mắt đen láy của Ôn Nghiên nhanh chóng lóe lên một tia sắc lạnh, toàn thân như nóng bừng bừng có thể nhận ra rất rõ.

Hãy cho tôi một cú đấm để tôi tỉnh táo lại / đủ đau đớn / để nhớ lựa chọn của mình

Hãy cho tôi một cú đấm để tôi giải thoát / chiếc bình rỗng này / quên đi cuộc sống đớn đau

Lúc anh trầm giọng ngân nga, giọng dày dặn đẹp như một loại rượu ngon, nhưng một khi muốn biểu hiện thái độ thì lại đầy ắp năng lượng.

Nóng hực và cháy bỏng.

Bài hát này cực khó kiểm soát, nhưng trông anh lại rất dễ dàng khống chế giai điệu.

Từ khoảnh khắc đoạn nhạc dạo đầu vang lên, tim Kỷ Đinh đập như trống, không ngừng nghỉ giây phút nào.

Như nước chảy khó mà thu hồi.

Anh là người bẩm sinh nên đứng trên sân khấu, dù bị bao ánh mắt chiếu vào cũng rất tự do tự tại.

Nếu muốn sánh vai với một người như anh, cô cũng phải cố gắng trở nên xuất sắc hơn mới được.

Khi Điền Giai Tuệ lần thứ mười ba vì quá sửng sốt mà muốn bộc lộ tiếng lòng với Kỷ Đinh, cuối cùng Phương Trạch Vũ không nhịn nổi nữa, kéo cô nàng muốn thò đầu qua ngồi yên chỗ cũ: “Ngồi yên!”

Điền Giai Tuệ vì quá hưng phấn mà quên bản thân đang ở tình cảnh ngượng ngùng, hào hứng kéo Phương Trạch Vũ: “Anh Ôn Nghiên đẹp trai quá! Em cảm thấy em yêu anh ấy mất rồi!”

Phương Trạch Vũ: “???”

Ha, phụ nữ!

- --

Tác giả có lời muốn nói: Hahahahahahahahahahahaha đỉnh!

Phương Trạch Vũ: Lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play