Lên xe rồi, Kỷ Đinh ngồi ở ghế phụ lái, khóe môi vẫn cong cong như một con hồ ly tinh gian xảo.

Tuy cô không hề để tâm đến Hứa Nhược Vân nhưng vẻ mặt của cô ta ban nãy vẫn khiến cô sướng muốn chết.

A a a a a a a anh A Nghiên ngầu quá rồi!

“Sức mạnh bạn trai” max!!!

Ôn Nghiên xoay vô-lăng, mỉm cười nhìn cô: “Vui đến thế à?”

Kỷ Đinh giật mình, làm nũng: “Vì thấy anh chứ sao!”

Cô hỏi: “Anh à, sao anh lại đến sớm vậy?”

Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng mời Ôn Nghiên đến nhà ăn Tết, vốn đã nói là đêm 30 mới tới Thâm Quyến, ai ngờ hôm nay mới 28 Tết mà anh đã đến rồi.

Ôn Nghiên cũng không giấu, bình thản nói: “Trước đó anh đã tới thăm nhà ông ngoại, nhà họ ở bên này.”

Dù sao cũng đã nuôi anh bao năm nay, về tình về lý đều nên làm thế.

Kỷ Đinh gật gù, không dừng lâu ở chủ đề này. Cô hỏi: “Hôm nay sao anh lại tới đón em?”

Ôn Nghiên lại nhìn cô, khóe môi nhướng lên như có như không: “Bạn nhỏ, em không muốn anh đến đón em à?”

Cách gọi đó quả thực khác xa với cách gọi Hứa Nhược Vân ban nãy, nghe vừa thân thiết vừa tình cảm.

“Không phải ạ.” Kỷ Đinh thấy tai nóng lên, nói nhỏ, “Vậy sao anh không nói em biết?”

Ôn Nghiên: “Vì muốn cho em một bất ngờ.”

Kỷ Đinh mím môi, nụ cười lan tỏa.

Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Vậy anh còn lái xe của bố em làm cho người ta tưởng em có người bao nuôi để ra vẻ trong buổi họp mặt bạn bè.”

Đôi mắt hoa đào của Ôn Nghiên uể oải nhướng lên: “Vậy anh cáo mượn oai hùm được không?”

“Được.” Khóe môi Kỷ Đinh bất giác cong lên.

Về đến nhà, Kỷ Sâm đang nằm ườn trên sofa chơi game, nghe tiếng mà cũng không ngẩng lên: “Về rồi à?”

“Dạ.”

Tô Duyệt Dung lấy đôi dép bông sạch cho hai người: “Không bị ướt chứ?”

Ôn Nghiên cười: “Không ạ.”

Tô Duyệt Dung bây giờ đã xem anh như con trai ruột, gạt mớ tóc hơi ướt rũ xuống trán anh: “Còn nói không à? Mau đi tắm rồi thay đồ, đừng để cảm lạnh.”

Ôn Nghiên sững người, nụ cười càng tươi: “Được ạ.”

Anh lên lầu rồi, Tô Duyệt Dung đi tới sofa, không hề khách sáo đá Kỷ Sâm một cái.

Kỷ Sâm run lên: “Trời ơi mẹ! Để coi chơi nốt ván này đã!”

“Chơi bao lâu rồi hả?! Bảo con đi đón Đinh Đinh thì sống chết không chịu, cuối cùng vẫn là Tiểu Nghiên người ta phải đi. Bây giờ hai đứa nó về rồi mà con vẫn chưa chơi xong?”

Kỷ Sâm: “Nhanh thôi nhanh thôi, sắp xong rồi mà, xong ngay đây!”

Tô Duyệt Dung liếc nhìn ông con trai mắt đăm đắm nhìn màn hình, bỗng có cảm giác không có so sánh thì không có đau thương.

Tức quá mà. 🙂

Tuy Ôn Nghiên hai năm nay kỳ nghỉ đông nào cũng sẽ đến nhà họ Kỷ ở một thời gian, nhưng chưa từng ăn bữa cơm đoàn viên cùng họ.

Hôm 30 Tết, Kỷ gia vô cùng náo nhiệt, các cụ và cả bày tán bà dì đều có mặt, ngồi đầy cả bàn ăn.

Kỷ Sâm xưa nay ghét nhất là Tết, vì họ hàng sẽ túm lấy anh hỏi mãi chuyện riêng tư, nên năm nay rất thiếu đạo đức mà kéo Ôn Nghiên cùng chia sẻ “hỏa lực”.

Mọi người đều rất tò mò về anh chàng đẹp trai tài giỏi này, oanh tạc liên tục: “Tiểu Nghiên, cháu học ngành nào?” “Sau này muốn làm việc gì?” “Có người yêu chưa?”…

Ôn Nghiên thong thả trả lời hết.

Đối với chuyện anh chưa có bạn gái, bà thím tỏ ra rất kinh ngạc, lắc đầu thở dài: “Trước kia mỗi lần hỏi Tiểu Sâm, nó lúc nào cũng nói không gấp không vội, nhưng rốt cuộc vẫn là chuyện lớn, con gái ở đại học ngây thơ, không có kinh nghiệm, nói không chừng sẽ gặp được người hợp ý, vẫn nên chú ý tìm hiểu…”

Kỷ Đinh lẩm bẩm trong bụng – sinh viên bây giờ cũng chưa chắc ngây thơ đâu.

Thím bô lô ba la nói một tràng, sau đó nói: “Tiểu Nghiên, cha mẹ cháu lẽ nào không thúc giục cháu?”

Ôn Nghiên vẫn mỉm cười, lắc đầu: “Không ạ.”

“Vậy cũng lạ thật, như các thím đây lo nhất là những chuyện này của bọn trẻ đấy…”

Tim Kỷ Đinh hẫng một nhịp.

Thím vốn không học cao, lại nhiều chuyện, EQ thấp, cô luôn biết điều này. Nhưng bây giờ trong nhà có khách, sao cứ nói những chuyện như vậy?

Huống hồ quan hệ của anh A Nghiên và cha mẹ không thân thiết, anh nghe những lời này chắc chắn sẽ thấy khó chịu lắm.

Sắc mặt Kỷ Đinh trầm xuống, lặng lẽ huých cánh tay vào người cô em họ đang dỏng tai lên nghe.

“Á!”

Mọi người đều dồn ánh mắt lại, chỉ thấy cô em họ luống cuống buông bát canh xuống, vạt váy bị thấm ướt một mảng.

Sắc mặt bà thím thay đổi ngay: “Cái con bé này, sao mà bất cẩn như vậy, canh mà cũng không biết ăn!”

Em họ ấm ức, chỉ vào Kỷ Đinh, lớn tiếng nói: “Là chị đẩy con đó chứ!”

Có vài người bạn muốn từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy họ, nhưng có một số người một năm gặp một lần cũng quá nhiều, chính là những người họ hàng phiền phức nhưng không tài nào hất đi được.

Cô em họ và bà thím đúng là khắc từ một mẫu mà ra. Cứ Tết đến nhà họ Kỷ là thích đòi cái này cái kia, lần nào vào phòng Kỷ Đinh là sờ mó lung tung, mở miệng ra là hỏi: “Chị ơi, cái này cho em được không?”

Mà cái cô ta chọn toàn là những món quý giá mà Kỷ Đinh rất thích, nhưng vì phép lịch sự mà phải chịu đau để cho đi.

Con bé này không biết điều mà lại không hiểu, nhưng bà thím lại rất bao dung nó, còn nói: “Đinh Đinh, em gái con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, con nhường nó đi.”

Kỷ Đinh cảm thấy logic này cũng cực kỳ khó chịu.

Đối với chuyện này, Tô Duyệt Dung bảo cô cứ nhịn đi rồi cũng sẽ qua – dù sao cũng là quan hệ chặt không đứt được, nếu làm căng quá cũng khó xử lý.

Nể tình chú đối xử với mình rất tốt, cô cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.

Mà bây giờ, hai người này đang nhìn cô chằm chằm, có vẻ muốn cô xuống nước xin lỗi.

Vẻ mặt Kỷ Đinh tràn ngập sự hối lỗi, tự trách: “Trời ơi xin lỗi nhé! Chị không cố ý!” Cô đứng lên, tay chân nhanh nhẹn lấy khăn giấy ra lau váy cho cô em họ.

Kỷ Đinh làm vậy khiến bà thím không xoi mói được, liền im lặng cho qua.

Nhưng cô em thì không buông, tức tối nói: “Váy này bẩn chết được! Không mặc được nữa, con muốn thay đồ!”

Chú ngồi cạnh quở trách: “Kỷ Nhã, đừng quậy nữa! Ở đây làm gì có đồ cho con thay?”

Cô em họ đảo mắt: “Chị có đó! Lần trước trong tủ đồ của chị, con thấy một bộ Hán phục cực kỳ đẹp, con muốn mặc bộ đó!”

Bà thím phụ họa: “Đúng rồi, mặc đồ ướt khó chịu lắm, Đinh Đinh à, hai đứa cũng cao gần như nhau, con đưa em gái đi thay đồ đi.”

Đã nói tới nước này rồi, Kỷ Đinh đành đứng lên, dẫn tiểu tổ tông vào phòng ngủ.

Cô tiện tay lấy một chiếc váy dài ra, ai ngờ Kỷ Nhã quay đi, vẻ không ưa: “Em không mặc cái này, em muốn mặc bộ Hán phục của chị.”

Sắc mặt Kỷ Đinh cứng lại, khuyên nhủ: “Mặc Hán phục ăn uống không tiện.”

Đùa à, bộ Hán phục ở Minh Hoa Đường của cô dùng lụa Nam Kinh, thêu hoa thủ công xuyên suốt, bỏ ra gần mười ngàn tệ, xếp hàng gần hai năm mới cầm được trên tay, làm sao cho khói bụi nhân gian làm dơ bẩn được?

Huống hồ, một khi để cô em họ mặc thì có lẽ phải tặng không cho nó rồi.

Nghĩ tới đó, Kỷ Đinh thấy đau lòng quá.

Kỷ Nhã hừ một tiếng: “Em mặc kệ, em muốn cái kia! Chị làm hỏng váy của em, đương nhiên phải đền cho em, nếu chị không chịu thì em sẽ mách với bác!”

Kỷ Đinh không nhịn được chửi thề trong bụng.

Cô thật sự muốn bất chấp tất cả đến tìm người lớn để phân xử, nhưng mà…

Vậy thì sẽ khiến bố mẹ và chú cô khó xử.

Hôm nay là 30 Tết, cô phải nghĩ cho mọi người, không thể làm hỏng bầu không khí này được.

Chỉ là một bộ Hán phục thôi mà? Dù sao mua về cũng để sưu tầm, đặt thêm là được.

Sau khi khổ sở chuẩn bị tâm lý xong, Kỷ Đinh cười như không cười: “Tùy em.”

Kỷ Nhã thay sang bộ Hán phục lung linh, hào hứng ra ngoài.

Trên bàn ăn, quả nhiên không khác với những gì Kỷ Đinh đã dự đoán – chất liệu đắt tiền đó nhanh chóng bị người mặc không biết thương xót mà làm dính hết dầu mỡ vào, ngập những “vết thương” nhìn mà đau đớn lòng.

Cô thực sự không nhìn nổi nữa, lòng như lửa đốt, ăn xong tìm cớ rồi vội vã lên lầu.

Biệt thự Kỷ gia trên tầng thượng có làm một căn phòng bằng kính rất độc đáo, bên trong là ghế mềm thoải mái, bên ngoài trồng đầy hoa cỏ xinh đẹp, thích hợp thoải mái ngồi uống trà chiều vào những buổi chiều rực rỡ ánh nắng.

Kỷ Đinh chưa từng lên đó vào buổi tối, lúc này bỗng muốn thử cảm giác đó.

Tầm nhìn trên sân thượng khá rộng, cô ngồi trên ghế mềm, lặng lẽ nhìn ra xa.

Ở đó ánh đèn rực rỡ phản chiếu ánh sáng lấp lánh, loáng thoáng vẳng tới tiếng người ồn ào.

Kỷ Đinh chỉnh lại tư thế ngồi, ngửa đầu dựa ra sau, chăm chú nhìn bầu trời đêm.

Không rõ bao lâu, cửa kính vang lên tiếng động, cô ngước lên thấy Kỷ Sâm dẫn Ôn Nghiên đi vào: “Tôi đã nói nó ở đây mà.”

“Anh, anh A Nghiên?”

Kỷ Sâm hừ một tiếng: “Em ở đây làm gì, không xuống dưới xem Xuân Vãn à?”

“Thôi.” Kỷ Đinh bịa đại một lý do, “Em đang chờ pháo hoa.”

“Có hả?” Kỷ Sâm bán tín bán nghi ngồi xuống.

Nhưng không tới năm phút anh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, nói với hai người: “Tôi xuống trước đây, hai người cứ tự nhiên.”

Ôn Nghiên cười, gật đầu rồi ngồi xuống cạnh Kỷ Đinh.

Mùi hương nhẹ nhàng trên người anh lan tỏa đến chỗ cô, Kỷ Đinh chợt cứng người.

“Đường Đường.”

Giọng nói từ tính trầm trầm vang lên, Kỷ Đinh bất giác quay sang: “Dạ?”

“Bộ quần áo đó là nhãn hiệu nào?” Đôi mắt người ấy đen nhánh như mực, “Anh mua cho em.”

Kỷ Đinh sững người…

Anh đoán ra?

Tuy tổn thất “thê thảm” nhưng cô vẫn không hối hận vì đã bảo vệ cho anh A Nghiên.

Kỷ Đinh lắc đầu: “Không sao đâu anh.”

“Cần chứ.” Giọng Ôn Nghiên tuy nhẹ nhàng nhưng kiên định, “Nói anh biết.”

Kỷ Đinh không biết phải nói thế nào – cô không có lý do bắt anh tốn nhiều tiền như vậy, anh có phải là gì đó của cô đâu.

Cô nở nụ cười thoải mái: “Thật sự không sao mà, bình thường em cũng không hay mặc, anh không cần để tâm.”

Ôn Nghiên nhìn cô chăm chú, không nói gì nữa.

Trên trời bỗng vẳng đến tiếng nổ, ánh lửa rực rỡ lao lên bầu trời đêm, Kỷ Đinh hào hứng kêu lên: “A, có pháo hoa!”

Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, như một bức tranh sơn dầu chói mắt.

Hai người đều bị thu hút.

Sau khi pháo hoa tắt, nhà kế bên cũng vẳng đến tiếng đốt pháo, rất có mùi vị của Tết.

Ôn Nghiên bỗng nói: “Đường Đường, nhìn lên trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play