Ánh đèn ở cầu thang như lung lay theo chuyển động của hai người, Hướng Nguyệt Minh khẽ chớp mắt, cô nhìn người đàn ông lãnh đạm nhưng đầy dục vọng chiếm hữu, khóe môi vô thức nhếch lên.
Cô giơ tay, chủ động ôm cổ anh, mặt không đổi sắc mà nói dối: “Đương nhiên là tìm anh ôm ấp rồi.”
Trình Trạm: “…”
Ánh mắt cô không gợn sóng, thậm chí không lộ ra vẻ vui mừng, giọng điệu càng thêm vô cảm.
Anh nghe, có chút muốn vạch trần cô, nhưng cũng muốn phối hợp diễn cùng cô.
Trình Trạm nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trong lồng ngực mình, đôi mắt anh khẽ chuyển động.
Hướng Nguyệt Minh vừa mới tắm xong, trên người cô vẫn còn mùi thơm tươi mát, giống như mùi sữa tắm, hoặc mùi nước hoa hồng trên người cô.
Mùi thơm trên người cô không khiến người cảm thấy ngọt, béo ngậy mà phảng phất một sự dịu dàng, dễ chịu.
Cô rất thích loại nước hoa này, ngay cả Trình Trạm, người không thể ngửi thấy mùi hương của hoa hồng, cũng dần thích nó, thậm chí còn bị mê luyến.
Anh nhìn làn da trắng nõn lộ ra của cô, trắng như tuyết, tinh tế mềm mại, chạm nhẹ một chút liền xuất hiện vết ửng đỏ.
“Trình Trạm?” Hướng Nguyệt Minh ngước mắt lên liền đụng phải đôi mắt đen nhánh sáng ngời của anh.
Cô nhìn anh, con ngươi sáng lấp lánh, đôi mắt đào hoa diễm lệ, giả vờ hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy? Một phút một vạn tệ.”
Trình Trạm bế cô lên, để hai chân cô vắt hai bên hông, bình tĩnh hỏi: “Vậy ngủ một đêm thì thế nào?”
“…” Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của anh: “Em đêm nay không muốn ngủ.”
Cô vùi đầu vào cổ anh, ngửi mùi thơm dịu dàng trên người anh, lẩm bẩm: “Anh trở về chỉ để ngủ với em sao?”
Trình Trạm không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng: “Ưu điểm duy nhất của em là dễ dàng ngủ cùng vậy sao.”
Trình Trạm dừng lại, liếc nhìn cô: “Ưu điểm?”
“Làm sao?” Hướng Nguyệt Minh trừng to hai mắt nhìn anh: “Đó không phải là một ưu điểm sao?”
Trình Trạm không hiểu tâm tư của phụ nữ lắm, tự hỏi vì sao “có thể ngủ” cũng được coi là một ưu điểm.
Anh đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Hướng Nguyệt Minh siết chặt cổ áo anh: “Trình Trạm, hôm nay anh phải nói cho rõ đi! Em dễ tính với anh quá rồi phải không?”
Trình Trạm: “…”
Anh liếc nhìn đường cong phập phồng lộ sau chiếc váy ngủ hai dây của cô, nhẹ nhàng nói: “Khá tốt.”
“Lời này của anh thật miễn cưỡng.”
Trình Trạm nhìn cô: “Vấn đề này đáng để tâm sao?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu mà không cần suy nghĩ.
Đột nhiên, Trình Trạm buông cô ra.
Vài giây sau, anh nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô, trầm giọng hỏi: “Em cho rằng câu trả lời của anh là miễn cưỡng sao?”
Hướng Nguyệt Minh lườm anh một cái, sau đó thẹn thùng rút tay về: “Lưu manh.”
Mắng xong, cô cảm thấy còn chưa đủ, lại nói thêm: “Lão già lưu manh.”
“…”
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh tò mò hỏi: “Bạn anh có biết anh là trâu già gặm cỏ non không?”
Trình Trạm nhìn cô một cái, lại bế cô vào phòng bếp: “Em định tự mình đi hỏi à?”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn ngào, liền từ chối: “Không thèm.”
Cô ngoảnh mặt đi, khẽ thì thầm: “Em không có quyền hỏi.”
“Hửm?”
Trình Trạm đặt cô xuống, quay người đi lấy nước: “Em vừa nói gì?”
“Không có gì.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn tư thế uống nước của anh, khớp tay rõ ràng đang cầm một ly , tay áo xắn lên, lộ ra cơ bắp cứng rắn, khi anh ngẩng đầu lên uống nước, yết hầu lăn lăn, trông thật gợi cảm.
Hướng Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào yết hầu anh lăn lộn một lúc, trước khi cô định quay đi chỗ khác, Trình Trạm đã bắt gặp ánh mắt của cô.
“Muốn không?”
Hướng Nguyệt Minh liếm liếm môi dưới: “Muốn.”
Nhận lấy ly nước từ Trình Trạm, cô nhấp vài ngụm.
“Công việc ở Giang Thành xử lý xong chưa?”-“Bây giờ chỉ khát nước?”
Hai người nói cùng một lúc.
Hướng Nguyệt Minh giật mình, ngước mắt lên nhìn anh.
Trình Trạm nhìn cô: “Gần như vậy.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Em đói bụng nên xuống tìm đồ ăn.”
Trình Trạm nhướng mày nhìn thẳng vào mắt cô: “Ăn đêm?”
Nếu anh nhớ không lầm, cô cơ bản sẽ không ăn gì sau sáu giờ tối. Thói quen nghề nghiệp và ý chí của cô thật đáng sợ.
Trừ khi nếu đi nghỉ dài hạn, cô có thể làm càn một chút.
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Vâng, gần đây em không cần quay phim, có thể ăn một chút.”
Trình Trạm không nói gì, giơ tay mở tủ lạnh.
Anh nhìn một vòng, trong tủ lạnh chỉ có bánh bao và hoành thánh do dì Hứa làm sẵn.
“Bánh bao và hoành thánh được không?”
Hướng Nguyệt Minh lắc đầu:“Lượng calo quá cao.” Cô nhìn thoáng qua, thở dài: “Quên đi, em không ăn nữa.”
Trình Trạm phớt lờ cô và bắt đầu nấu hoành thánh.
“Vậy xem anh ăn.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Anh có còn là người không! ! !
–
Một lúc sau, hoành thánh đã được nấu chín, anh nấu đầy một bát.
Hướng Nguyệt Minh trừng mắt nhìn anh, tức giận muốn lên tầng.
Cô vừa xoay người thì cổ tay bị nắm lấy.
“Giúp anh mang hoành thánh ra đây.”
“…Anh không có tay sao?”
Trình Trạm nhướng mày: “Được, anh sẽ tự làm.”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn ngào, giậm chân tức giận: “Quên đi, vẫn là để em hầu hạ anh.”
Những chiếc hoành thánh nhỏ do dì Hứa làm rất ngon.
Hướng Nguyệt Minh thường chỉ dám ăn vào buổi sáng và buổi trưa, không ăn vào buổi tối, chứ đừng nói đến nửa đêm.
Cô liếc nhìn bát hoành thánh lớn, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, bụng cô liền sôi ùng ục.
Vừa đặt xuống, Trình Trạm đã giơ tay cởi hai cúc áo rồi ngồi xuống.
Hướng Nguyệt Minh bí mật đảo mắt, lẩm bẩm: “Gợi cảm.”
Trình Trạm ngồi xuống, quay đầu nhìn cô: “Thật sự không muốn?”
“Ừ.” Cô hận không thể tự tát vào mặt mình, kiềm chế cơn đói của mình nói một cách vô cảm: “Chỉ cần nhìn anh ăn là em sẽ no.”
“…”
Lời này nghe có cảm giác thật không chân thật.
Trình Trạm không bận tâm đến cô, anh cầm lấy thìa múc một miếng hoành thánh, thổi thổi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, những chiếc hoành thánh nhỏ vỏ mỏng, nhân đậm đà khiến người nhìn phải chảy nước miếng.
Hướng Nguyệt Minh lẳng lặng nhìn anh, có chút ấm ức.
Cô đang định đi về phòng thì bên tai truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Há mồm.”
Hướng Nguyệt Minh ngẩn người, nhìn miếng hoành thánh được đưa đến miệng, vô thức há miệng.
Trình Trạm giơ tay, bón hoành thánh vào miệng cô.
“Còn nóng không?”
Hướng Nguyệt Minh cắn lưỡi lắc đầu: “Không nóng.”
Trình Trạm “ừm” và tiếp tục thổi cái tiếp theo.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Hướng Nguyệt Minh mới hài lòng: “Anh ăn đi, em không ăn nữa.”
“Chắc chắn chưa?” Trình Trạm nhìn cô: “Vừa rồi em ăn mấy cái?”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, nhớ lại: “Sáu cái.”
Trình Trạm gật đầu: “Được, sáng mai dậy chạy bộ.”
Anh nhìn cô, lạnh lùng nói: “Sáu cây số.”
“…”
Từ khi cuộc thi chạy 6km được bắt đầu, Trình Trạm ăn xong, thu dọn đồ đạc và trở về phòng, cửa đã bị khóa.
Trình Trạm giơ tay gõ cửa, cười khẽ nói: “Mở cửa.”
“Ngủ rồi, không mở.”
Trình Trạm nhướng mày, nhưng anh không tức giận: “Vậy em nghỉ ngơi sớm đi.”
“?”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một lúc, khi cô đứng dậy mở cửa, hành lang trống rỗng, chỉ có ánh đèn cảm ứng tự động sáng lên.
–
Sáng hôm sau, cô ngồi vào bàn ăn với vẻ mặt mệt mỏi.
Cô có một giấc mơ chạy cả đêm, cả người cô vô cùng ê ẩm.
Thấy cô như vậy, dì Hứa hỏi han: “Ngủ không ngon à?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Dì Hứa, buổi sáng ăn gì vậy ạ?”
Dì Hứa buồn cười xoa đầu cô: “Dì làm cháo kê cho con.”
Hướng Nguyệt Minh trả lời: “Vâng.”
Cô nhìn xung quanh, còn chưa kịp hỏi, dì Hứa đã nói: “Thằng bé ra ngoài rồi.”
Hướng Nguyệt Minh “Ồ”, thì thầm: “Cháu không thèm hỏi anh ấy.”
Dì Hứa mỉm cười: “Có vẻ thằng bé không ngủ cả đêm, buổi sáng dì thấy thằng bé bưng cốc cà phê ra khỏi thư phòng.”
Hướng Nguyệt Minh giật mình: “Thật ạ?”
“Ừ.” Dì Hứa xoa đầu cô: “Dì Hứa đi làm bữa sáng cho con.”
“Cảm ơn dì.”
Khi đang ăn sáng, Hướng Nguyệt Minh nghĩ một hồi mới gửi cho Trình Trạm một tin nhắn.
Sau khi gửi đi, bên đó cũng không có hồi âm, cô cũng không vội, căn bản đã quen với thái độ của anh trong chuyện này.
Sau khi ăn xong, Hướng Nguyệt Minh đến phòng vũ đạo.
Một lý do rất quan trọng khác khiến cô thích Minh Uyển là ở đây có một phòng vũ đạo lớn.
Xung quanh căn phòng toàn gương, ở trong góc phòng là một cây đàn dương cầm.
Khi Hướng Nguyệt Minh rảnh rỗi, cô thường dành thời gian ở đây.
Cô thay quần áo, co dãn cơ và lên kế hoạch tập nhảy.
Cô bị thương ở chân và không còn phù hợp với sân khấu. Nhưng Hướng Nguyệt Minh vẫn khiêu vũ mỗi tuần một lần, không vì lý do gì khác, đơn giản là cô thích khiêu vũ.
Nhảy được một lúc thì chuông điện thoại reo.
Hướng Nguyệt Minh nhìn mình qua tấm gương, vuốt lại mái tóc đang lòa xòa rồi đi đến một bên để nghe điện thoại.
“Alo.”
Giọng nói của Sơ Hạ từ bên kia truyền đến: “Em đang làm gì đấy?”
“Em đang tập luyện.”
Sơ Hạ: “Đúng đấy, em nghỉ ngơi cũng không thể buông lỏng bản thân.”
Hướng Nguyệt Minh cười cười, quay đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, khép hờ hai mắt hưởng thụ: “Em biết.”
Sơ Hạ đi thẳng vào vấn đề: “Chị đã tìm được giáo viên dạy diễn xuất cho lớp em rồi, ngày mai sẽ bắt đầu đi học.”
“Vâng.”
“Còn nữa, chị đã liên lạc với bên Tân Xuân, họ rất muốn tìm em làm người phát ngôn cho họ, nhưng họ có một điều kiện.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Là gì?”
Sơ Hạ im lặng vài giây: “Gần đây Orange TV đang chuẩn bị một chương trình tạp kỹ, công ty Tân Xuân là nhà tài trợ lớn nhất.”
Hướng Nguyệt Minh: “…và sau đó?”
“Họ hy vọng rằng người phát ngôn có thể tham gia chương trình tạp kỹ này để quảng bá cho Tân Xuân tốt hơn.”
Hướng Nguyệt Minh mơ hồ có dự cảm, mí mắt giật giật, nhỏ giọng hỏi: “Đây là tiết mục tạp kỹ gì?”
“Thi đấu…khiêu vũ.”
“…”
Sợ Hướng Nguyệt Minh từ chối, Sơ Hạ vội nói: “Đừng vội từ chối, chị biết em đã nhiều năm không lên sân khấu, nhưng vẫn luôn thích khiêu vũ, sao không thử lại? “
Hướng Nguyệt Minh im lặng một lúc, mím môi dưới và nói một cách thờ ơ: “Em thực sự chưa từng nghĩ về điều đó.”
Sơ Hạ bất đắc dĩ: “Chị không ép buộc em, bất quá em hãy suy nghĩ kỹ một chút. Chị đã từng thấy em khiêu vũ, em chính là kiểu người sinh ra là để khiêu vũ.”
–
Sau khi cúp máy, Hướng Nguyệt Minh đứng trước cửa sổ rất lâu.
Cô nhìn bầu trời xanh với những đám mây trắng đang trôi lững thững, suy nghĩ của cô như đang bay theo những áng mây ấy.
Bầu trời xanh vẫn luôn ở một vị trí, mây trắng dù có trôi dạt thế nào thì vẫn nó ở nguyên vị trí đó.
Hướng Nguyệt Minh quan sát một hồi lâu, cho đến khi mắt cô chua xót mới giơ tay lên xoa xoa, cô nằm phịch xuống sàn nhà.
Cô cầm điện thoại nhìn WeChat, Trình Trạm còn chưa trả lời cô.
Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, định đặt xuống thì Tiểu Hi nhắn tin.
Tiểu Hi:【Chị!! Tống Phi, cô ta vừa đăng một bài viết! Nói chị đã cướp tài nguyên của cô ta. 】
Hướng Nguyệt Minh:【? 】
Tiểu Hi: 【Các tài khoản tiếp thị đang nói về việc chúng ta gặp nhau trong bữa tối hôm qua! Nói Tống Phi đã ký hợp đồng rồi, chị còn nhúng tay vào, dù sao chính là nói chị cướp tài nguyên của cô ta, nói chị là một người vô lương tâm! 】
Hướng Nguyệt Minh nhìn vào liên kết cô ấy gửi và nhấp vào nó, đó là một tài khoản tiếp thị.
Cô liếc nhìn, trên đó có một bức ảnh của cô và Tống Phi, trên đó viết rất hàm ý.
Có lẽ ám chỉ rằng một bông hoa nhỏ lạnh lùng nào đó vì để có tài nguyên mà không ngại vứt đi nhân phẩm của mình. Thậm chí còn có một phân tích về mức độ tốt của tài nguyên đó.
Hướng Nguyệt Minh trợn mắt.
Phía dưới nổ ra một tràng bình luận.
【? ? ? Sự cạnh tranh giữa hai nữ nghệ sĩ vô danh này khốc liệt vậy sao? 】
【Tôi có thông tin nội bộ rằng Tống Phi đã ký hợp đồng, nhưng Hướng Nguyệt Minh đã ép buộc cô ấy. 】
【Mẹ kiếp! Nếu đúng như vậy thì Hướng Nguyệt Minh thật quá vô liêm sỉ.】
【Giới truyền thông luôn ca ngợi cô ta như tiên nữ giáng trần, lạnh lùng xinh đẹp. Tôi không ngờ nó lại điêu như vậy! 】
【Đại ngôn này thơm quá à? 】
…
Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn vài cái rồi thoát khỏi Weibo.
Tiểu Hi: 【Chị ơi, chị đọc chưa! Chị có muốn đáp trả không? 】
Hướng Nguyệt Minh: 【Chị Hạ đã nói gì? 】
Tiểu Hi: 【Chị Hạ nói rằng chị ấy không quan tâm đến đám người bọn họ.】
Hướng Nguyệt Minh: 【OK, chị hiểu rồi. Trước tiên cứ mặc kệ, đó chỉ là một bài đăng mà thôi. 】
Tiểu Hi: 【Nhưng nhiều người đã vào Weibo của chị để mắng chị … hầu hết là Fans của Tống Phi. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【 Nếu chị đăng weibo, chị Hạ có tức giận không? 】
Tiểu Hi: 【 Chắc là có. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【 Vậy thì chị sẽ đăng. 】
Tiểu Hi: 【 …】
Không đợi Hướng Nguyệt Minh đăng Weibo, Tống Phi lại tiếp tục đăng một nội dung rất gợi đòn.
@Tống Phi V: Đại gia có cảm thấy đồ ăn trên tay người khác luôn đặc biệt ngon không. Em đói quá, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?
Hướng Nguyệt Minh:?