Tầm nhìn thẳng còn chưa đến 100 mét, đèn đường neon 2 bên đường cũng không thể nào xóa đi lớp mưa rào và sương mù dày đặc trong đêm.

Hướng Nguyệt Minh mới quay xong 1 chương trình, vừa bước ra khỏi cửa đã phải hứng một con gió lạnh ùa vào.

Tóc tai cô bị thổi rối tung, người run lạnh khiến bước chân cũng lảo đảo theo.

“Chị, chị có sao không ạ?”  Cô nàng trợ lý Tiểu Hi ở phía sau hốt hoảng chạy đến đỡ, tay đặt sau eo cô.

Sắc mặt Hướng Nguyệt Minh tái nhợt, cô đáp: “Không sao đâu, chúng ta ra bãi đậu xe đi.”

Tiểu Hi gật đầu: “Đi thôi chị, để em đỡ chị, chứ gió to quá.”

Hướng Nguyệt Minh rất gầy, cao 1m7 mà cân nặng vừa đến 95 cân(*).

(*): 1 cân bên Trung Quốc bằng khoảng 0,5kg bên Việt Nam.

Thế này vẫn ổn, vì dạo trước do làm việc liên tục, cô còn sụt mất vài cân.

Tiểu Hi lo lắng vô cùng, không biết ăn nói thế nào với quản lí.

Vừa nghĩ, cô nàng vừa đưa mắt nhìn người bên cạnh.

Hướng Nguyệt Minh tuy gầy nhưng cơ thể cô nét nào vẫn ra nét ấy, chỗ nào không cần thì tuyệt đối thon, chỗ nào cần thì vẫn đầy đặn.

Ngực nở mông cong, đôi chân thon dài, vòng eo thon gọn, xương quai xanh tinh xảo, cổ lại càng trắng mịn. Vì tập khiêu vũ từ nhỏ nên khí chất của cô càng thêm lạnh lùng, giống như một đóa hoa mộc lan nở rộ, trắng nõn, thanh nhã mà uyển chuyển.

Cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Hi, Hướng Nguyệt Minh hơi nhướng mày: “Có chuyện gì sao?”

Tiểu Hi lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chị đúng là càng ngày càng xinh đẹp.”

Hướng Nguyệt Minh cong miệng: “Miệng Tiểu Hi nhà chúng ta cũng ngày càng ngọt.”

Giọng cô nhỏ nhẹ, nghe thật êm tai.

Tiểu Hi: “Em nói thật mà, hôm nay ở hậu trường, ai cũng đều khen chị.”

Cô nàng không hề nịnh nọt tí nào, ở bên Hướng Nguyệt Minh hơn 1 năm, có thể nói là nhìn cô phát triển từng ngày.

Từ không biết thế nào là ăn mặc đẹp đến bây giờ ở mọi phương diện cô đã hoàn chỉnh hơn, đó là một chặng đường dài.

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, rũ mắt: “Vậy lát nữa để chị xem mọi người khen ngợi như thế nào.”

Tiểu Hi cười: “Họ còn chụp rất nhiều ảnh cơ.”

“Ừm.”

Hai người vừa cười vừa nói cũng đã đến bãi đỗ xe.

Họ phải vội ra sân bay để kịp chuyến bay về Bắc Thành.

Hôm nay Hướng Nguyệt Minh đến đây để ghi hình cho quảng cáo của 1 bộ phim đang rất nổi tiếng được cư dân mạng yêu thích vô cùng.

Vốn dĩ, một nữ diễn viên hạng ba như cô không thể đến nhưng quản lí công ty cô nghĩ rằng đây là 1 cơ hội tốt để giao lưu và phát triển nên đã để cô đến.

Ngồi trong xe, Hướng Nguyệt Minh có chút buồn ngủ, hai mí mắt cứ dính vào nhau.

“Tiểu Hi, chị ngủ một chút nhé.”

“Vâng.”

—–

Cô ngủ một mạch cho tới lúc đến sân bay.

Xuống xe, cô vẫn còn ngái ngủ nên tinh thần không được phấn chấn lắm.

Điện thoại trong túi xách bỗng đổ chuông, cô hít hít mũi rồi nghe máy.

“Alo.”

Người ở đầu dây bên kia im lặng chốc lát, thấp giọng hỏi: “Giọng em bị sao vậy?”

Cô sửng sốt nhận ra giọng nói ở bên kia, nhẹ giọng đáp: “Không có gì, em mới ngủ dậy.”

Trình Trạm nhíu mày, rũ mắt nhìn đồng hồ: “Vừa tới sân bay à?”

“Vâng”. Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt: “Máy bay chắc sẽ đến trễ, anh về rồi sao?”

Trình Trạm: “Ừ.”

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày nói đùa: “Tiếc vậy sao, máy bay bị hoãn, có lẽ tối nay em không về kịp để phục vụ Trình tổng rồi.”

“…”

Bên kia im lặng hai giây: “Cúp máy.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn cuộc điện thoại đã kết thúc, khẽ hừ một tiếng.

Tiểu Hi nghe cuộc đối thoại, sờ nhẹ chóp mũi.

“Chị, chúng ta xuất phát thôi.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

Nhưng Hướng Nguyệt Minh không ngờ sẽ gặp người quen ở sân bay lúc nửa đêm.

Là diễn viên nam mà cô ghi hình cùng tối nay, Tống Dực. Nam chính hạng một trong phim có cảnh quay tình cảm dài ba phút với Hướng Nguyệt Minh. Nhưng cả hai đều không thân thiết với nhau mấy.

Hai người nhìn thấy nhau, Tống Dực cười với cô: “Em cũng bay chuyến này à?”

Hướng Nguyệt Minh khẽ gật đầu, ngồi xuống một chiếc ghế cách xa anh.

Tống Dực nhíu mắt, mi khẽ run, khóe miệng hơi nhếch.

“Sao em không đi chơi cùng mọi người?”

Ý của anh ấy là buổi liên hoan sau khi chương trình kết thúc, đạo diễn cùng các nghệ sĩ hẹn nhau đi ăn tối.

Hướng Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp: “Ngày mai tôi còn có việc.”

Tống Dực hiểu ý, cười cười, gật đầu nói: “Thật trùng hợp.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô không thèm quan tâm sự trùng hợp này.

Cô nhìn quanh không thấy một bóng người.

Vì nửa đêm và mưa lớn nên ở sân bay không có nhiều người. Bây giờ Hướng Nguyệt Minh mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cô sợ bị chụp lén.

Tuy khoảng cách giữa 2 người đủ xa như 2 người bình thường giao tiếp với nhau, không có bất kì hành động mập mờ nào.

Nhưng trong ánh mắt của những người hóng chuyện thì có thể bịa đặt ra đủ chuyện trên trời dưới biển.

Bản thân Hướng Nguyệt Minh luôn thờ ơ với scandals như vậy, nhưng có ai đó lại rất để ý. Nếu như tối nay mà bị lên hot search thì cô không thể không hầu hạ “ông chủ” nào đó vừa bị cô cự tuyệt.

Nghĩ đến, cô cầm di động lên.

Hướng Nguyệt Minh: 【 Trong vòng 2 giờ nữa, Minh Thành sẽ mưa to.】

Trình Trạm: 【Ừ.】

Hướng Nguyệt Minh: 【Em hơi buồn ngủ.】

Trình Trạm: 【 Tìm một khách sạn gần sân bay ở tạm một đêm đi.】

Hướng Nguyệt Minh: 【 Nghèo, Trình tổng chi tiêu đi.】

Trình Trạm không trả lời lại.

Nhìn vào giao diện tin nhắn, Hướng Nguyệt Minh cong môi. Chán quá, cô vào Weibo xem hot search.

Nhìn đống hot search này, cô còn thấy cả tên mình.

Đó là một quả dưa do một tài khoản tiếp thị tung ra, đại khái là đã định trước dàn diễn viên, bỗng dưng lại có một nữ diễn viên khác chen vào, nhưng chưa xác định là ai.

Hướng Nguyệt Minh nhìn chằm chằm một lúc rồi định mở bài viết.

Bỗng dưng di động rung lên, cô nhìn số vùng, là ở Minh Thành.

“Xin chào.”

“Xin chào, đây có phải là cô Hướng Nguyệt Minh không?”

Hướng Nguyệt Minh dừng một chút: “Đúng vậy.”

“Tôi là nhân viên của khách sạn Tứ Quý, xin hỏi hiện cô đang ở đâu, Trình tổng bảo chúng tôi đến đón cô.”

Hướng Nguyệt Minh im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng đáp: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Kết thúc cuộc gọi, cô vào giao diện đoạn chat gửi cho Trình Trạm 1 biểu tượng nụ hôn, rồi thoát ra chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Máy bay sau hai giờ đồng hồ bị trì hoãn cuối cùng cũng cất cánh. Ngoài trời, gió đã ngừng, mưa cũng tạnh dần.

Nhưng điều Hướng Nguyệt Minh càng không nghĩ tới chính là cô và Tống Dực lại có duyên đến vậy, đến mức còn ngồi cạnh nhau trên máy bay.

Sau khi lên máy bay, Hướng Nguyệt Minh xin tiếp viên một cái chăn, lúc nữ tiếp viên đưa cho, vì cô ngồi trong nên Tống Dực duỗi tay ra cầm hộ.

Hướng Nguyệt Minh nhận lấy, cười: “Cảm ơn anh.”

Tống Dực: “Không cần khách sáo.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Nghỉ ngơi đi.”

“Vâng”. Cô bịt mắt lại, không tiếp chuyện với anh nữa.

——

Ở Bắc Thành, trời cũng đang mưa.

Xuống máy bay, Hướng Nguyệt Minh đi theo sau Tiểu Hi. Cô chưa nổi tiếng đến mức độ cần có một đám vệ sĩ hộ tống, nên thường chỉ có một cô trợ lí nhỏ đi theo khi ra ngoài.

Tống Dực nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Có tài xế tới đón không?”

Hướng Nguyệt Minh chưa kịp gật đầu, Tiểu Hi đã nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Có ạ, cảm ơn Tống ảnh đế.”

Tống Dực hiểu rõ ý của hai người, cũng không có ý định hỏi nhiều. Anh cười cười: “Vậy lần sau gặp lại.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười đáp lại.

Anh xách hành lí, rời khỏi nơi ba người vừa đứng.

“Em đã gọi cho chị Hạ rồi à?” Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc hỏi, Sơ Hạ là quản lí của Hướng Nguyệt Minh.

Tiểu Hi lắc đầu, kéo cô đi về phía trước.

Mọi nghi hoặc của Hướng Nguyệt Minh tan biến hết khi nhìn thấy một chiếc Bentley đậu gần đó, cô trầm giọng hỏi: “Em gọi điện cho anh ấy hả?”

“Không ạ.”

Tiểu Hi nói tiếp: “Lúc vừa xuống máy bay, em nhìn thấy luôn tin nhắn của Trình tổng.”

Hướng Nguyệt Minh hiểu ra.

Hai người đi tới, tài xế xuống xe mở cốp giúp hai người cất hành lí.

Hướng Nguyệt Minh trực tiếp mở cửa xe rồi ngồi lên.

Cô ngước mắt lên liền bắt gặp một gương mặt đẹp trai với góc cạnh sắc nét.

Trên sống mũi cao của anh đeo một gọng kính vàng, ánh sáng từ ngoài chiếu vào không rõ nét.

Anh quay đầu lại nhìn, xuyên qua mắt kính là con ngươi đen nhánh, cảm giác áp bức mười phần.

Hướng Nguyệt Minh nhìn một lúc rồi rời mắt ra chỗ khác.

Khi cô vừa bước vào xe đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Trình Trạm nhàn nhạt nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Tài xế quay đầu nhìn 2 người: “Trình tổng, bây giờ quay về Minh Uyển phải không ạ?”

“Ừ.”

Xe phóng đi trong đêm, ánh đèn hai bên đường nối tiếp nhau thành 1 hàng, khiến thành phố đang ngủ say như điểm thêm sức sống.

Ban đầu Hướng Nguyệt Minh còn ngoan ngoãn ngồi im, một lúc sau cô bắt đầu không an phận.

Cô ngồi dịch về phía có hơi ấm.

Nhưng người ngồi bên cạnh lại không có phản ứng, ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên.

Hướng Nguyệt Minh trợn tròn mắt, khóe môi nhếch lên, vừa định chọc tức người đàn ông thì Tiểu Hi ngồi ở phía trước hét lên:

“Vãi.”

Hướng Nguyệt Minh trả lời theo bản năng: “Làm sao vậy?”

Trình Trạm cũng nâng mắt lên, nhìn về phía Tiểu Hi.

Đối diễn với hai ánh mắt kia, Tiểu Hi không khỏi lúng túng mà lắc đầu: “Không có việc gì đâu, chỉ là em thấy được một tin tức.”

Cô nàng né tránh ánh mắt Trình Trạm mà nhìn thẳng vào Hướng Nguyệt Minh.

Hướng Nguyệt Minh ngẩn ra, ngồi về vị trí cũ.

Cô mở điện lên, đọc tin nhắn Tiểu Hi vừa gửi.

Tiểu Hi: 【Chị!! Chị với Tống ảnh đế vừa bị chụp lén ở sân bây, bây giờ đang có rất nhiều người đang bàn tán về 2 người. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【……】

Tiểu Hi lại chuyển tiếp một đường link, mở ra đập vào mắt cô là hình ảnh cô với Tống Dực ở trên máy bay, anh đang đắp chăn cho cô, cử chỉ vô cùng thân mật. Cô thì đang yên lặng say giấc, Tống Dực thì nghiêng đầu ngắm nhìn cô.

Nhìn vào bức ảnh kia, ánh mắt kia… sao có cảm giác rất thâm tình, lộ ra chút quan tâm.

Lướt xuống phần bình luận, bình luận chửi mắng thì vô số, nhưng cũng không ít bình luận khen họ xứng đôi.

Bài viết này bay thẳng lên hot search.

Mí mắt Hướng Nguyệt Minh khẽ giật, cô lay lay ấn đường, quay đầu nhìn Trình Trạm.

Trình Trạm không xem điện thoại, chắc không sao đâu-Cô nghĩ.

Hướng Nguyệt Minh trả lời tin nhắn Tiểu Hi xong thản nhiên dựa vào vai Trình Trạm.

Vừa đến gần, cô lập tức ngửi thấy mùi trầm hương gỗ mun từ cơ thể người đàn ông. Không nồng không gắt, là mùi cô thích.

Cô vươn ngón tay chọc chọc vào cánh tay Trình Trạm.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô.

Cô ngẩng lên nhìn anh, Hướng Nguyệt Minh cười gian xảo: “Hôm nay anh có thời gian đến đón em sao?”

Trình Trạm nhìn chằm chằm cô rồi đáp: “Không phải em nghèo hay sao?’

“?”

“Anh sợ em không có tiền đi taxi!”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô nghẹn giọng, không nói nên lời: “À thì ra là vậy.”

Trình Trạm không trả lời, nhưng ý tứ trong mắt anh rất rõ ràng.

——Nếu không thì còn có thể là gì nữa——

Hướng Nguyệt Minh không chút nghĩ ngợi, trề môi dưới: “Ồ.”

Cô dựa vào vai Trình Trạm: “Vậy Trình tổng thật là chu đáo.”

Trình Trạm nghiêng mắt, đập vào mắt chính là cần cổ trắng nõn của cô. Cần cổ xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa là đường cong hơi nhô lên được bao bọc bên trong một chiếc áo len trắng.

Yết hầu của anh khẽ lăn, giọng nói khàn khàn: “Anh từng chăm sóc em không chu đáo sao?”

“…”

Bây giờ Hướng Nguyệt Minh không muốn nói chuyện với anh nên lựa chọn giữ im lặng.

Cô vừa định thu liễm một chút thì thấy Trình Trạm duỗi tay định lấy điện thoại.

Huyệt thái dương cô nhảy thịch lên, cô bắt lấy tay anh.

Trình Trạm giương mắt lên nhìn.

Đối diện với ánh mắt kia, cô bình tĩnh đáp: “Có thể cho em mượn để kiểm tra bài đăng không?”

Trình Trạm chưa kịp từ chối, cô đã ghé sát vào tai anh thổi một hơi: “Anh à, nửa tháng không gặp nhau rồi, lúc nào em cũng có thể bị kiểm tra và bị đuổi ra khỏi ngành đấy.”

Ánh mắt của Trình Trạm trầm xuống, thu hồi ánh mắt từ trên người cô.

Hướng Nguyệt Minh từ trước đến nay luôn biết cách để khiến anh thỏa hiệp.

Cô mím môi, giả bộ giả tịch nhìn điện thoại.

Thuận tiện, cô chặn Weibo của Trình Trạm. Dù sao một đêm cô vẫn chống cự được, ngày mai cô bay ra thành phố khác công tác rồi.

Sau khi hoàn thành, cô trả lại cho anh mà không cảm thấy tội lỗi tí nào.

Trình Trạm nhìn cô: “Xong rồi à?”

Cô gật đầu như gà mổ thóc.

Trình Trạm nhếch nhẹ khóe môi, khẽ hừ: “Nhanh thật.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh: “Hả?”

Cô đưa chân chà chà vào ống quần anh, nhẹ nhàng nói: “Anh không nhanh là được.”

Trình Trạm giương mắt cảnh cáo.

Hướng Nguyệt Minh không sợ chút nào, cười nhạt nhìn anh, đôi mắt đào hoa quyến rũ.

“Sao, em có nói gì sai sao?” Cô dừng lại dán chặt vào người anh: “Anh không thích em nói như vậy sao?”

Trình Trạm cười lạnh, ở góc nào đấy 2 người ngồi phía trước không để ý, anh vòng tay ra phía sau siết chặt lấy eo thon của cô: “Hướng Nguyệt Minh.”

Cơ thể cô liền cứng lại, xong lại mềm nhũn dựa vào ngực của anh. Cô sợ nhột, anh luôn biết điều đó.

Ngón tay anh sờ soạng quanh chỗ đó, rõ ràng là trả thù.

“Đừng mà.”

Hướng Nguyệt Minh nhẹ nhàng rên rỉ xin tha: “Trình Trạm, em mệt.”

“…”

—–

Một lúc sau, xe dừng trước Minh Uyển.

Minh Uyển là nơi Trình Trạm và Hướng Nguyệt Minh sống chung, một biệt thư được bao quanh bởi sông núi.

Môi trường xung quanh cũng tốt và không khí trong lành, dễ chịu. Căn biệt thự được xây theo phong cách Trung cổ.

Hướng Nguyệt Minh có vẻ rất thích phong cách này.

Vừa bước vào nhà, Hướng Nguyệt Minh đã chạy trốn lên trên tầng.

“Em buồn ngủ, em đi tắm rửa rồi ngủ đây.”

Trình Trạm nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô, lặng lẽ cong môi cười.

Anh duỗi tay cởi vài cúc áo sơ mi.

Trong phòng tắm mờ mịt, Hướng Nguyệt Minh đang hưởng thụ, tuy mệt nhưng cô vẫn cố lết thân đi tắm.

Ngay sau khi tẩy trang, cô cởi quần áo và bước vào trong bồn tắm nước nóng.

Chưa đến mười phút, cửa phòng tắm bị đẩy ra.

Trình Trạm mặc quần tây đen cùng áo sơ mi đang đứng đó, rũ mắt nhìn về phía cô.

Đường cong nõn nà của cô như ẩn như hiện sau lớp xà phòng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Thấy có bóng người trong phòng, con ngươi cô không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trình Trạm không chút che giấu, dùng ánh mắt đánh giá cơ thể cô, sau chiếc kính là ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh giơ tay lên: “Trình Trạm.”

Anh không di chuyển.

Cô đứng dậy, bọt xà phòng trên người còn chưa trôi hết, bước lại phía anh.

Trình Trạm đứng đó, không biết từ lúc nào vòi hoa sen bị mở ra, quần áo ướt sũng, lộ ra vòng eo và những đường cơ bắp săn chắc, mạnh mẽ.

Sương mù trong phòng tắm dày đặc làm lóa mắt anh.

Trầm lặng một lúc, cô nghe thấy Trình Trạm hỏi: “Em lại làm chuyện xấu gì sao?”

Hướng Nguyệt Minh bị hỏi bất ngờ, giọng hơi run: “…Em có làm gì đâu.”

Trình Trạm cười, ôm lấy người cô: “Thật sao?”

“Vâng” Giọng cô đứt quãng: “Em chỉ là nhớ anh thôi…”

Rồi cô ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh. Cô giống như một tiên nữ hạ trần, anh không nhịn được mà muốn làm cô khóc.

__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play