Cuộc trò chuyện giữa Liêu Tử Diệp và Lục Ý Hiên lại bị ngắt quãng khi Tử Kỳ chạy đến, nhưng cậu bé đến là để năn nỉ giúp người đàn ông ấy, khiến cô mỗi lúc càng bực.
“Tử Kỳ, ai cho phép con nghe lén rồi xen vào chuyện của người lớn hả? Mau vào phòng cho mẹ.” Liêu Tử Diệp bất ngờ xẵng giọng.
Thái độ gay gắt của cô, làm cậu bé nhất thời hoảng sợ, theo phản xạ liền lập tức nép vào lòng Lục Ý Hiên, khiến cô càng bất lực trong tức giận hơn.
“Mẹ quát con, mẹ không thương con, con muốn có ba thì có gì sai đâu chứ?” Tử Kỳ mếu máo, nói xong cũng bỏ chạy về phòng.
Khoảnh khắc đó, thề rằng cô cảm thấy vô cùng bực, vừa bực vừa bất lực trước hoàn cảnh oái oăm này. Mọi chuyện đang bình yên, bỗng chốc trở nên rối tung rối mù chỉ vì một Lục Ý Hiên vì yêu đến mất kiểm soát.
“Em không nên quát thằng bé, như vậy sẽ khiến con tổn thương.”
“Nó là được chiều quá nên sinh bướng bỉnh rồi, chả hiểu chuyện được như Tân Kỳ chút nào.”
Trong lúc bực tức, Liêu Tử Diệp đã có lời so sánh không hay giữa hai đứa con của mình, đó là điều không tốt, nhưng ở tình thế này cô đâu còn nghĩ được nhiều. Mẹ và bà ngoại đều biết chuyện cô kết hôn, sinh con rồi, còn tác thành cho cô với Lục Ý Hiên. Thề rằng cô chỉ đang muốn hét lên cho thỏa cái cảm giác bức bối trong lòng.
“Anh vào trong với thằng bé, em bình tĩnh lại đi.”
“Không cần đâu! Anh ngồi đây đi, em sẽ trả lời cho anh biết quyết định của em.”
Thái độ nghiêm túc đến mức thoáng chút lạnh lùng của người phụ nữ càng khiến bầu không khí giữa cả hai chùng xuống. Lục Ý Hiên ngồi nán lại, im lặng chờ cô nói.
“Anh biết rõ em và Quân Kỳ vẫn chưa hoàn tất thủ tục ly hôn mà, đúng không?”
“Biết! Anh còn biết tòa án đã chấp nhận thủ tục đơn phương ly hôn của em và sẽ triệu tập hai người lên giải quyết vào thứ hai tuần sau, hôm nay cũng thứ bảy rồi, tức hai ngày nữa thôi.”
“Anh cho người điều tra em?” Liêu Tử Diệp cau mày.
“Tất cả đều vì anh muốn quan tâm em nhiều hơn.” Lục Ý Hiên kiên định trả lời.
Lúc đó, cô chợt cười khẩy. Cảm giác bị cư xử thiếu tôn trọng đúng thật là quá tệ.
“Quan tâm em, nhưng cũng phải tôn trọng quyền riêng tư của em chứ? Anh như thế có khác gì đang muốn kiểm soát em ngay trong khi chúng ta chẳng là gì đâu. Lục Ý Hiên, anh độc đoán quá đi mất.”
“Vì anh yêu em mà Diệp! Anh đã dành hơn năm năm cho em và Tử Kỳ, chẳng lẽ em không thể cho anh một chút yêu thương được sao?” Lục Ý Hiên cũng dần trở nên bất bình tĩnh.
Rõ ràng là đang bày tỏ tình cảm, bỗng chốc cục diện lại trở nên căng thẳng, ngột ngạt tới mức Liêu Tử Diệp muốn bốc hỏa.
“Tình yêu vốn dĩ không thể gượng ép, miễn cưỡng càng không đem lại hạnh phúc. Em xin lỗi, sau này anh đừng tìm mẹ con em nữa.”
Lạnh nhạt nói rồi, Liêu Tử Diệp liền dứt khoát bỏ vào phòng, để lại người đàn ông ấy thất vọng nhìn theo, nhưng đâu đó trong lòng lại nhen nhóm chút tâm tình không cam tâm.
Cũng chính lúc này, Liêu Tử Diệp nhận được cuộc gọi của bà Liêu. Chưa bao giờ trông thấy mẹ gọi đến, mà cô lại cảm thấy áp lực như lúc này.
Miễn cưỡng nghe máy, cô cố gắng trưng ra giọng điệu tự nhiên nhất.
“Con nghe đây mẹ!”
“Sắp xếp công việc rồi về nhà một chuyến đi, bà ngoại gọi con đấy.”
“Để con sắp xếp đã nha mẹ, dạo này nhiều việc lu bu quá ạ!”
“Về ngay bây giờ đi, bà đang trông.”
…----------------…
Ở đâu đó trong căn biệt thự cao cấp, sang trọng, toát lên vẻ hào nhoáng của giới thượng lưu đang có kẻ đi ra đi vào, trông đứng trông ngồi bóng dáng người mình mong.
“Quân Kỳ, ba có thể nào đừng đi tới đi lui nữa không? Con chóng mặt chết đi được, mẹ nói tới là sẽ tới mà, trông ngóng chi vậy?”
Quá bất mãn với phong thái tầm thường của ba mình, cậu nhóc Tân Kỳ đã khó chịu lên tiếng và thu hút được anh.
“Nếu tới thì lẽ ra giờ này phải tới rồi chứ? Đâu con gọi điện hỏi mẹ thử xem đã đi chưa?”
“Ba cứ bình tĩnh ngồi chờ thêm đi, lát nữa mẹ tới à.” Tân Kỳ phũ phàng cự tuyệt yêu cầu của người đàn ông.
Khi đó, anh ta lại càng chán chường ra mặt, còn nhíu mày vì cảm thấy mất kiên nhẫn với việc ngồi chờ. Vậy mà cũng chịu ngồi yên được một chút, song, lại nhìn con trai, rồi thúc giục:
“Lấy điện thoại gọi cho mẹ xem nào, giờ này cũng muộn rồi còn gì.”
“Vợ ba sao ba không gọi?” Tân Kỳ láu lỉnh đáp.
“Vợ ba, nhưng là mẹ con. Con gọi sẽ dễ nói chuyện hơn. Nào, mau gọi đi.”
Cảm thấy cứ tiếp tục không nghe lời, thì bản thân sẽ không được yên thân giải toán, nên lần này Tân Kỳ đã chịu hợp tác.
Tân Kỳ bắt đầu thao tác thực hiện cuộc gọi trên chiếc đồng hồ thông minh của mình, nhưng gọi mãi mà vẫn không nhận được tín hiệu trả lời từ Liêu Tử Diệp.
“Sao rồi sao rồi?” Ngô Quân Kỳ gấp gáp dò hỏi.
“Không liên lạc được, chắc máy mẹ hết pin.”
Nghe xong, đôi lông mày của người đàn ông liền nhíu vào, tâm tình không vui lộ rõ ra mặt. Thấy vậy, Tân Kỳ liền hạ giọng an ủi:
“Chắc mẹ đang trên đường đi ấy mà. Đến giờ uống thuốc rồi đó, ba lên phòng uống thuốc xong là mẹ tới đấy.”
“Không uống.”
“Không thì thôi, ai đau chứ đâu phải con đau mà lo. Lát mẹ tới, cho mẹ trị lão mới vừa.” Tân Kỳ bĩu môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT