Hôm nay, là một ngày vô cùng đặc biệt với Liêu Tử Diệp. Ngày tròn hai năm cô kết hôn cùng người đàn ông ấy, Ngô Quân Kỳ.
Bây giờ, là mười giờ đêm và cô vẫn một mình ngồi trước bàn ăn thịnh soạn, lãng mạn với hoa và nến tại căn hộ cao cấp ở chung cư JA, nơi dành cho những người tài phiệt yêu thích lối sống độc lập, tự do.
Cô đã chờ đợi suốt ba tiếng, thức ăn hâm đi hâm lại chắc cũng không còn được ngon như hương vị ban đầu. Vậy mà bóng dáng người ấy vẫn chẳng thấy đâu.
Liêu Tử Diệp ưu sầu ngồi nhìn những món ăn trên bàn, bỗng dưng đôi mắt lại rưng rưng hai viên lệ long lanh vì cảm thấy buồn tủi. Đã hai năm rồi, chưa có buổi tối nào cô được ngồi ăn cùng chồng mình một bữa cơm. Thức ăn cô nấu dù bữa sáng hay tối, anh cũng chưa từng nếm qua, nhưng cô vẫn kiên nhẫn duy trì cho đến ngày hôm nay chỉ với hy vọng được nhận lại một chút quan tâm từ anh...
Cô cứ kiên nhẫn đợi chờ, đợi tới khi người đàn ông ấy chịu quay trở về thì bản thân đã ngủ quên tự lúc nào. Ngô Quân Kỳ vẫn đang chứng kiến hình ảnh đó của cô, nhưng trên gương mặt điển trai như nam thần trên màn ảnh ấy vẫn tuyệt nhiên vô cảm.
"Tôi đã nói đừng chờ tôi về rồi, sao vẫn cứ cứng đầu không nghe vậy?"
Ngô Quân Kỳ trầm giọng lên tiếng khi đã kéo ghế ngồi xuống ở vị trí đối diện Liêu Tử Diệp. Anh căn bản chẳng quan tâm tới bàn thức ăn và không gian lãng mạn hiện tại, mà chỉ chờ tới khi cô bị đánh thức bởi những gì anh vừa nói.
Mơ hồ tỉnh giấc, Tử Diệp dụi mắt và nhìn thấy bóng dáng người đang chờ, cô liền mỉm cười tươi tắn.
"Anh về rồi, chờ em hâm lại thức ăn một chút nha!"
"Không cần đâu."
Liêu Tử Diệp vừa đứng dậy đã bị Ngô Quân Kỳ lạnh nhạt cự tuyệt. Không sao, cô vẫn đang mỉm cười một cách gượng gạo vì dù gì cũng đã quen với thái độ này của anh.
"Anh lại ăn đồ bên ngoài rồi hả? Những món đó tuy ngon, nhưng biết đâu không thể an toàn cho sức khỏe thì sao?"
Bỏ ngoài tai những gì Liêu Tử Diệp nhắc nhở, Ngô Quân Kỳ lúc bấy giờ chỉ quan tâm tới chuyện từ tốn rút tờ giấy trong túi áo khoác và đẩy đến trước mặt cô gái.
Thứ được đưa đến là đơn ly hôn đã có sẵn chữ ký của Ngô Quân Kỳ. Hiện tại, anh không cần phải mở miệng nói bất cứ điều gì, thì Liêu Tử Diệp cũng thừa biết nguyên nhân ẩn chứa đằng sau là từ đâu.
"Cô ấy trở về rồi sao?"
Cô cố tỏ ra bình thản, nhưng sâu trong đôi mắt lại đang giấu đi nét bất ổn tựa chút tuyệt vọng, đau lòng.
"Ừm! Tôi cũng vừa từ chỗ cô ấy trở về." Ngô Quân Kỳ vẫn điềm đạm.
Sỡ dĩ cả hai có thể bình tĩnh trước vấn đề ly hôn như thế, đều là vì hôn nhân bắt đầu từ hợp đồng có thỏa thuận đàng hoàng. Suy cho cùng, cũng chỉ mỗi Liêu Tử Diệp cô trúng phải tiếng sét ái tình và cũng tự cô quá đề cao bản thân khi nghĩ rằng có thể khiến người đàn ông ấy rung động trước lúc kết thúc mọi chuyện.
Không sao! Cô tự nhủ chính mình cần phải mạnh mẽ, có sức chơi thì có sức chịu.
"Em hiểu rồi, đơn này em cũng sẽ ký, nhưng anh có thể đáp ứng yêu cầu của em một lần được không? Chỉ cần anh đồng ý, em hứa từ ngày mai sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa."
Liêu Tử Diệp rối rít, cũng rất khẩn trương, trong khi người đối diện vẫn khoan thai trả lời:
"Nói đi."
"Có thể cùng em uống một ly rượu, nếm thử một chút thức ăn em nấu, được không?"
"Được." Ngô Quân Kỳ lãnh đạm thỏa hiệp.
"Vậy trong thời gian em hâm nóng thức ăn, anh về phòng tắm gội cho thoải mái trước rồi hẵng quay trở ra ha?"
"Ừm!" Nói rồi, người đàn ông ấy liền cầm theo áo khoác đi về hướng phòng riêng của mình.
Liêu Tử Diệp lúc này mới vội gạt đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống. Sau đó, cô nhanh chóng cất đơn ly hôn sang một bên, rồi bắt đầu mang thức ăn đi hâm.
Đến khi Ngô Quân Kỳ quay trở ra, mọi thứ đều đã được bày biện tươm tất, rượu vang cũng được rót sẵn, hương thơm thức ăn xộc vào cánh mũi bắt giác khiến bụng anh cồn cào. Hai năm hôn nhân, sống chung một nhà để qua mặt gia đình, thoát khỏi những mối liên hôn thương mại, đây là lần đầu tiên anh ngồi chung một bàn ăn với người được gọi là vợ hờ, hữu danh vô thực.
"Chúc mừng bạch nguyệt quang trong lòng anh đã quay trở về. Chúc hai người sớm ngày hạnh phúc!"
Món ngon chưa kịp động đũa, Liêu Tử Diệp đã chủ động nâng ly và gửi đến người đàn ông trong lòng mình lời chúc phúc.
Thái độ bình thản của đối phương, khiến Ngô Quân Kỳ chẳng chút nghi ngờ nên liền cùng cô chạm ly, rồi từ từ thưởng thức món đồ uống cay nồng bên trong.
"Em cạn rồi nha, anh cũng phải cạn, nếu không em sẽ xem như anh đang không nhận lời chúc của em." Liêu Tử Diệp nâng cao chiếc ly thủy tinh đã rỗng và mỉm cười.
Đây cũng là lần đầu tiên Ngô Quân Kỳ trông thấy dáng vẻ hồn nhiên, thanh thản này của cô ấy. Bỗng chốc trong lòng tựa chút phức tạp khó hiểu.
Anh không nói gì, nhưng vẫn nâng ly uống cạn. Sau đó, Liêu Tử Diệp lại tiếp tục rót và Ngô Quân Kỳ vẫn uống, nhưng chỉ vài phút sau anh bắt đầu cảm thấy tinh thần dường như không còn được tỉnh táo, nhiệt độ cơ thể đang tăng lên, cảm giác khô khan nơi cổ họng khiến anh uống liền vài ly rượu, nhưng nào ngờ càng uống chỉ có càng khát và nóng.
"Liêu Tử Diệp...Cô dám tính kế tôi?"
Lúc nhận ra sự tình, thì mọi chuyện đã muộn. Xuân dược bắt đầu phát tác và người con gái ấy cũng đã chủ động đến gần anh, làm ra hành động không hề đơn thuần.
Vẫn là lần đầu tiên cô dám đến gần chồng mình, thậm chí ngồi lên đùi đối phương, dám đưa tay chạm vào vòm ngực rắn rỏi ấy và nhẹ nhàng dùng ngón trỏ nâng cằm anh ta lên. Nhìn vào đôi môi nam tính gợi cảm bằng ánh mắt ma mị, Liêu Tử Diệp chỉ muốn nhanh chóng chiếm đoạt và cô đã thật sự làm ra chuyện đó.
"Quân Kỳ! Đêm nay, xin anh đáp ứng em..."
Bởi vì, trong tim có tình nên trong rượu có thuốc. Liêu Tử Diệp, cô cũng thật ngốc khi dám bất chấp làm ra hành vi mù quáng...