Tám tháng sau...
Cuối cùng thì nỗi lo ngại trước đó của Diêu Mạn cũng trở thành hiện thực, khi mà giờ đây Liêu Tử Diệp đã làm mẹ của hai đứa trẻ vừa mới chào đời cách đây một tuần.
Cô từng nói, nếu thật sự mang thai và sinh con, cô sẽ xem đó là hạnh phúc của đời mình. Nhưng bây giờ sinh tận hai đứa, cô còn bà và mẹ già cần lo, tấm thân nhỏ bé ấy làm sao gồng gánh lo toan nổi?
"Tiểu Diệp, bây giờ cậu tính thế nào? Chứ mình thấy một mình cậu là lo không nổi cho hai người già với hai đứa trẻ rồi ấy."
Dẫu không muốn đối mặt, thì cũng phải chấp nhận thực tại đầy khó khăn trước mắt. Liêu Tử Diệp ưu sầu nhìn sang hai đứa bé do chính mình suýt đánh đổi cả tính mạng để sinh ra, đắn đo mãi cũng phải đưa ra quyết định.
"Hay cậu giao một trong hai đứa trẻ cho ba nó nuôi dưỡng đi, dù gì điều kiện kinh tế của anh ta cũng tốt hơn cậu. Chẳng lẽ hắn dám tán tận lương tâm ruồng bỏ con ruột của mình sao?"
Diêu Mạn lại đưa ra ý kiến, khiến Tử Diệp lòng rối như tơ vò. Thấy cô cứ im lặng, Diêu Mạn lại lên tiếng khuyên nhủ, động viên:
"Diệp à, mình biết cậu thương con. Nhưng trước khi muốn chăm lo cho người khác, thì cậu phải biết thương bản thân mình đã. Tương lai còn dài, trước mắt cứ lo ổn định cuộc sống rồi sau này quay về tìm con cũng đâu muộn màng gì."
Trước hoàn cảnh khó khăn, Liêu Tử Diệp rưng rưng nước mắt chạm vào hai đứa trẻ có gương mặt giống tận chín phần mười so với ba nó, mà chẳng chút đành lòng.
Lẽ nào chỉ còn cách đó thôi ư?
...----------------...
Ngô gia...
"Mẹ! Có chuyện gì mà gọi con về gấp vậy?"
Ngô Quân Kỳ vừa về tới nhà đã trông thấy mẹ mình đang bế một đứa bé, khiến anh bất giác nhíu mày nghi hoặc.
Trong khi đó, Ngô phu nhân chỉ điềm đạm cất tiếng:
"Con qua đây xem xem, đứa bé này giống ai?"
Theo lời bà Ngô, người đàn ông di chuyển đến gần đứa trẻ và anh đã không khỏi giật mình khi thấy đứa bé ấy có quá nhiều nét giống mình.
"Chuyện này là sao? Từ đâu mẹ có đứa trẻ này?"
"Sáng nay, dì Hoa phụ bếp tình cờ nhìn thấy đứa bé được đặt trước cổng nhà, và tờ giấy trên người bé nên đã mang vào tìm mẹ."
Ngô Quân Kỳ căn bản vẫn chưa nhận định rõ ràng được cục diện hiện tại, nên vẫn cau mày, thì lúc này bà Ngô đã nhìn qua anh bằng cặp mắt sắc bén.
"Trong giấy ghi, đứa bé tên Ngô Tân Kỳ. Mẹ muốn biết người sinh ra đứa trẻ này là ai? Nếu là Liêu Tử Diệp, thì con giải thích như thế nào về việc từng nói con bé ấy không thể mang thai và sinh con như bao người phụ nữ khác, nên mới quyết định ly hôn? Hôm nay, không nói rõ thì sau này đừng nhìn mặt mẹ nữa."
Trước thái độ kiên quyết của mẹ mình, Ngô Quân Kỳ thực tình bối rối. Chính anh cũng đang hoang mang về sự xuất hiện của đứa trẻ ấy, cũng đang tự hỏi chẳng lẽ chỉ vài lần trong đêm hôm ấy mà đã khiến Liêu Tử Diệp mang thai?
"Mẹ không có nhiều thời gian với con đâu." Bà Ngô gằng giọng.
Cuối cùng anh chỉ còn cách dùng kế hoãn binh.
"Chỉ một tờ giấy sao có thể chắc chắn đứa trẻ này là con cháu Ngô gia chứ? Mẹ để con làm giám định ADN trước đã."
"Hai gương mặt một lớn một nhỏ giống hệt nhau, mà con còn dám chối? Hay để mẹ cũng đem ảnh hồi nhỏ của con ra đối chất cho rõ hơn? Nói đi, mẹ đứa bé là ai?"
Quả là người mẹ quyền lực luôn khiến anh ta phải kiêng nể mọi lúc. Xét thấy không thể che giấu, thôi thì đành nói thật.
"Có thể... là Liêu Tử Diệp đã sinh ra nó." Ngô Quân Kỳ ngập ngừng.
"Có thể? Nghĩa là con còn qua lại lăng nhăng bên ngoài, nên không thể chắc chắn mẹ đứa bé là ai?" Ngô phu nhân đanh giọng.
"Không phải, trước giờ chỉ có Liêu Tử Diệp là người đầu tiên." Anh càng nói, giọng càng nhỏ dần.
Nam tử hán đại trượng phu, có sức chơi mà không có gan nhận là sao vậy Ngô thiếu?
"Vậy thì con nên biết mình cần làm gì rồi đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT