Bàn tay nam tính mang theo hơi ấm lẫn sức ham muốn mãnh liệt ngang nhiên luồng vào áo ngủ của người phụ nữ, thẳng thừng tìm tới “cặp loa” xịn xò bóp nhẹ từng cái. Anh ta như thể muốn hỏi thăm xem sau sáu năm xa cách, vật nhạy cảm ấy kích cở có thay đổi gì không. Trong khi đó, người bị chiếm tiện nghi như Liêu Tử Diệp cứ uốn éo, tỏ thái độ khó chịu, mặt ủ mày chau. Khó khăn lắm mới đẩy được khuôn mặt háo sắc kia dịch sang một bên, thoát khỏi nụ hôn nhiệt huyết đang diễn ra.
“Tránh ra.” Liêu Tử Diệp đanh mặt, chất giọng vang lên đầy sắc lạnh.
Thế nhưng từ ngày bị vợ bỏ, da mặt của người đàn ông này cũng đã dày lên từng ngày. Đến khi cô quay trở về, thì anh ta căn bản đã đủ trình bình thản như không trước mọi sắc thái của cô.
“Xa nhau sáu năm, anh stress lắm rồi. Giờ thịt tươi ngọt nước dâng tận miệng mèo, sao mà tránh được?”
Vừa nói hết câu, Ngô Quân Kỳ liền cúi xuống cắn vào cổ cô gái một cái, khiến Tử Diệp bàng hoàng, rưng rưng nước mắt.
“Đau quá đi mất, đồ khốn này.” Cô ấm ức kêu than.
Cùng lúc đó, cô vẫn dốc sức muốn đẩy cái người trước mặt ra, nhưng năm lần bảy lượt đều bất thành.
“Đau hả? Thế để anh hôn vào một cái cho đỡ đau.” Nói là làm, xong câu cũng triển luôn nụ hôn vào vết cắn do chính anh ta tạo ra.
Liêu Tử Diệp lúc bấy giờ, tức đỏ mắt mà không thể làm gì. Cứ nằm đó, nằm dưới cơ thể cường tráng của anh ta và hứng chịu cảm giác bị chiếm tiện nghi đến tê tái tâm hồn.
“Ngô Quân Kỳ! Tôi không có hứng đùa giỡn với anh, mau tránh ra đi.”
“Thì anh cũng đâu có đùa với em.”
Lần này đáp xong, người đàn ông ấy lại đột phá tới một bước tiến mới. Ngang nhiên vén áo Liêu Tử Diệp lên, một động tác dứt khoát liền xé rách áo bra đang che chắn cho đôi gò bồng nảy nở, lúc nhụy hoa hồng nhỏ nhắn hé lộ giữa không gian mị tình, Ngô Quân Kỳ lập tức cúi đầu, dùng tuyến nước bọt ướt át điểm tô lên đầu t.i hồng hào ấy. Một giây bất chợt, không thể không làm người phụ nữ rướn người, cắn môi nén tiếng rên rỉ.
“Quân Kỳ! Đừng mà…”
Liêu Tử Diệp, tay đặt trên bờ vai rắn rỏi của người đàn ông, dụng sức muốn đẩy đối phương ra mà không được. Lúc đó, nội tâm cô cực kỳ mâu thuẫn giữa việc chống cự và chuyện gì sẽ xảy ra nếu không thể chống trả thành công?
Khi cô vẫn đang đấu tranh, thì Ngô Quân Kỳ đã mon men đưa tay tìm xuống vùng tam giác nhạy cảm của Tử Diệp, thẳng thắn tiến vào sau đũng quần bảo hộ, tận tay chạm vào thảm “cỏ” mềm mượt, rồi ấn nhẹ vào điểm mẫn cảm nhất, khiến cô lập tức giật nảy người, chồi ngược lên trên, hòng trốn tránh.
“Thôi ngay cái trò xằng bậy này đi Ngô Quân Kỳ. Anh cút về cho tôi, đừng có lại gần tôi.”
Liêu Tử Diệp căn bản đã thấy rén, là rén tới xanh mặt khi thấy nụ cười quỷ dị cùng ánh mắt ma mị của người đàn ông. Cô lui về sau, anh ta tiến tới, rồi lên giường, nhanh nhảu khống chế cô chỉ bằng một cái túm tay.
Anh đem thân thể mảnh mai của cô giam ở giữa hãng cặp đùi, hai hạ thân nhạy cảm đồng thời song song, rồi anh cúi xuống, khẽ thì thầm:
“Giúp anh, trị khỏi bệnh.”
“Trị bệnh thì phải tìm bác sĩ kê thuốc uống, chứ tôi giúp gì được cho anh?” Liêu Tử Diệp cau chặt mày, đanh thép đáp trả.
“Ý anh không phải bệnh như em nghĩ, mà là bệnh…” Ngô Quân Kỳ nói nửa chừng thì ngừng lại, chỉ để trưng ra nụ cười gian tà hiếm có.
Liêu Tử Diệp bị áp chế lại thiếu kiên nhẫn lên tiếng:
“Bệnh gì? Bệnh dại hả?”
Trước sự cáu kỉnh của cô bạn cùng giường, người đàn ông vẫn thong thả tạo ra đường cong ma mị, gợi tình đầy quyến rũ với câu nói:
“Không! Bệnh “muốn” em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT