"Tân Kỳ, Tử Kỳ! Ra ăn tối nào."
Trong lúc Liêu Tử Diệp đang mong đợi xem sắc mặt của hai tiểu bảo bối sẽ như thế nào khi chứng kiến thành quả do ba nó chuẩn bị hơn hai tiếng quầng quật trong bếp, thì người đàn ông ấy lại tỏ ra chán chường chả buồn nói, cho tới khi thật sự biết được kết quả.
"Cái gì vậy mẹ? Trông chẳng ngon tí nào."
Tử Kỳ lên tiếng chê bai thẳng mặt khi nhìn vào những món ăn trên bàn. Còn cậu nhóc Tân Kỳ, khỏi cần thắc mắc cũng biết ai là người đã bày ra bữa ăn "hoành tráng" này.
"Mẹ ơi, hay là chúng ta ra nhà hàng ăn tối đi mẹ. Chứ những món do ba nấu, Tân Kỳ không dám ăn."
"Cái thằng ranh này, dám nói vậy hả?" Ngô Quân Kỳ bất bình lên tiếng.
Thấy Ngô Quân Kỳ bị hai con hắt hủi, Liêu Tử Diệp không đành lòng nhìn anh ủy khuất, nên bèn dịu dàng giúp đỡ bằng cách...
"Cơm tối nay là do ba nấu, hai con đừng phụ lòng ba chứ?"
"Con cũng không muốn đâu ạ, chỉ là ba nấu ăn rất tệ. Mẹ chưa biết đó thôi, tới mì ăn liền ba còn không biết cách nấu nữa ấy."
"Nhưng hôm nay có mẹ hướng dẫn, biết đâu sẽ khác. Chỉ là cách bày trí không được đẹp mắt tí thôi mà.
Tử Kỳ, qua đây nếm thử miếng canh ba nấu đi con."
Theo lời Liêu Tử Diệp, cậu bé út trong nhà đã chịu tiếp nhận một thìa canh có củ quả lẫn nước súp từ tay cô đưa tới. Giây phút đó, thề rằng Ngô Quân Kỳ chưa bao giờ hồi hộp đến vậy, mãi cho tới khi Tử Kỳ lên tiếng:
"Không ngon như mẹ nấu, nhưng cũng tàm tạm ạ."
Một câu nói đơn thuần, liền thắp lên nụ cười tươi tắn như hoa trên khuôn miệng của người đàn ông. Anh hào hứng lao tới chỗ con trai út, thản nhiên lơ đẹp đứa con trai lớn.
"Ba nấu ngon đúng không, con trai?"
"Nếu quá đói thì có thể ăn tạm cho qua cơn đói."
Cậu bé lại hồn nhiên trả lời, cũng chỉ với một câu nói đơn giản lần này lại khiến người làm ba như Ngô Quân Kỳ vô cùng hụt hẫng. Cái kiểu vừa cho người ta lên mây xong lại dìm xuống tận đáy, cảm giác thật khó tả.
Nhìn nét mặt sượng trân của người đàn ông, Liêu Tử Diệp và Tân Kỳ đứng một bên, muốn cười mà chẳng dám cười lộ liễu.
"Thôi được rồi, để mẹ gọi thức ăn bên ngoài cho hai đứa nhé? Còn mẹ với ba sẽ ăn những món này, chứ nếu bỏ đi sẽ rất lãng phí."
"Vậy thôi, Tử Kỳ cũng ăn với mẹ luôn ạ. Còn anh hai thì sao?"
"Em ăn thì anh cũng ăn, đành miễn cưỡng vậy."
Cả hai anh em nhỏ thong thả đối đáp với nhau, rồi mạnh ai nấy trèo lên ghế yên vị. Lúc này, Ngô Quân Kỳ cũng không biết nên khóc hay cười trước sự thương hại này của hai đứa.
"Thế mẹ lấy cơm cho hai con nhé?"
"Vâng ạ! Nhưng mẹ lấy ít thôi nha."
"Ok!" Liêu Tử Diệp mỉm cười ôn hòa.
Sau đó, cô lần lượt xới cơm cho từng thành viên. Cuối cùng bữa tối cũng có thể bắt đầu trong bầu không khí tạm gọi là bình yên và kết thúc êm đềm.
Lúc dọn dẹp, Ngô Quân Kỳ có câu hỏi:
"Thức ăn tệ như vậy, sao không bỏ đi rồi ra ngoài ăn?"
"Tại vì tôi không giống anh. Không muốn phụ lòng, hay phí công sức lẫn thời gian của bất cứ một ai khi họ đã sẵn sàng dành cả tâm huyết cho mình."
Câu trả lời thẳng thắn của Liêu Tử Diệp liền đưa Ngô Quân Kỳ đi vào tình cảnh áy náy khi nhớ lại bản thân đã từng có hẳn một khoảng thời gian dài sống vô tâm với tất cả những gì người con gái ấy làm ra.
"Vậy nếu tôi dành cả tâm huyết đời mình cho em, thì em sẽ không phụ lòng tôi chứ?"
"Cũng phải xem tôi có muốn hay không." Liêu Tử Diệp dửng dưng đáp.
||||| Truyện đề cử:
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Lúc này, cô cũng đã cắt trái cây xong và định đi ra ngoài, thì lại nghe Ngô Quân Kỳ gấp gáp hỏi tới:
"Em biết Chủ tịch tập đoàn Lục Ý là ai chứ?"
"Biết, thì sao?"
"Là ai?"
"Thì là Lục Ý Tuyên!"
Có vẻ như Liêu Tử Diệp vẫn ngây thơ chưa biết gì về vị trí chủ tịch của Lục Ý, nhưng dù là vậy anh vẫn không thể dễ chịu hơn, vẫn trầm giọng nói:
"Ông ta về hưu rồi, tôi không muốn em làm Thư ký cho người kế nhiệm. Mau ngoan ngoãn trở về Ngô thị, làm Thư ký cho tôi đi."
"Anh lại ra lệnh cho tôi đấy à? Mà người kế nhiệm là ai? Tại sao tôi không được làm Thư ký cho người đó? Cũng chẳng có lý do gì để tôi phải quay trở về làm việc cho anh hết."
Ngô Quân Kỳ đã ra lệnh và Liêu Tử Diệp cũng chẳng ngán gì mà không đanh đá đáp trả. Mỗi câu mỗi chữ đều là thái độ ngang hàng không chút kiêng dè, khiến tâm tình người đàn ông mỗi lúc một tệ hơn.
Bỏ ngang đóng chén bát đang rửa, anh rửa tay và trực tiếp tiến về phía cô gái bằng nét mặt chẳng chút hài lòng với câu nói:
"Về với tôi, tôi dư sức lo cho em cả đời."