Ôn Dương vẫn nhớ rõ Lương Mộc Thu, y còn chưa có mau quên đến thế.
Nhưng y và Lương Mộc Thu cũng không phải có thù hằn gì, chỉ là xem mắt mà thôi, không có gì phải tránh tị hiềm cả, dù sao cuối cùng cũng chẳng nên chuyện. Cho nên khi đọc kịch bản y cảm thấy rất hứng thú, Lưu Phong Thao cũng một mực mời nên y liền nhận luôn.
Bây giờ gặp Lương Mộc Thu trên phim trường y cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, thoải mái hào phóng vươn tay ra với Lương Mộc Thu: “Đã lâu không gặp, Mộc Thu, không nghĩ tới chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”
Lương Mộc Thu hơi xấu hổ nhưng cũng không đến mức phải lảng tránh, chỉ cười bắt tay y: “Đã lâu không gặp, Ôn Dương.”
Không thể nói là thân thiết, nhưng cũng coi như thoải mái.
Bản thân hai người đều được La Văn dạy dỗ, Lương Mộc Thu là học trò dưới trướng La Văn, còn Ôn Dương là cháu trai hàng xóm của La Văn, từng học thư pháp La Văn dạy.
La Văn có tuổi là thích đi mai mối, nhìn hai đứa nhỏ đều không tệ, tuổi cũng không nhỏ mà đều đang độc thân, tâm hồn ông mối rục rà rục rịch nên sau này hai người không thành, ông còn tiếc nuối lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT