12h đêm.
Lương Mộc Thu ngả ra sô pha, cảm thấy mình có hơi say rồi, cũng vì nghe tiếng nhạc quá ồn mà đầu hơi choáng.
Nhưng cậu nhìn lướt qua người bên cạnh, thấy họ vẫn còn hứng trí bừng bừng chơi game, nghĩ chừng cuộc chơi này sẽ không kết thúc sớm được.
Vì thế, cậu cầm lấy bao thuốc lá đặt trên bàn lên, định bụng đi ra ngoài hít thở không khí.
Cậu đi đến khu vườn giữa quán bar.
Tuy nơi này cũng có không ít người, tiếng nói chuyện cười đùa đều rất ồn ào, nhưng so với âm thanh đinh tai nhức óc bên trong thì tốt hơn nhiều.
Lương Mộc Thu ngồi xuống ghế, kéo kéo cổ áo sơ mi, thở hắt ra một hơi, cảm tưởng như bản thân đang được giải thoát phần nào.
Hôm nay cậu đến quán bar này hoàn toàn là do ngoài ý muốn. Vốn dĩ cậu muốn đi về ngủ, nhưng lại bị đồng nghiệp bất ngờ xông vào lôi đến dự tiệc độc thân, chúc mừng một người đồng nghiệp cũ ba ngày sau sẽ thành chú rể.
Nhưng phần lớn mọi người trong bữa tiệc này cậu đều không quen biết lắm, nên cũng chẳng nói nhiều, chỉ yên lặng chìm trong bầu không khí.
Thế nhưng dưới tác dụng của rượu, mọi người làm quen rất nhanh. Đã thế Lương Mộc Thu lại thật sự ưa nhìn, cho dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần jeans đơn giản, lặng yên không một tiếng động ngồi ở đó thôi đã đủ khiến bao nhiêu ánh nhìn đổ về rồi.
Chẳng mấy chốc đã có một cô gái đến ngồi cạnh cậu, mượn việc cạn ly hỏi thăm cậu có bạn gái chưa.
Lương Mộc Thu không thích lừa gạt tình cảm của người khác, cười rất đẹp, “Không có.”
Cô nàng thấy thế thì càng hưng phấn.
Nhưng Lương Mộc Thu lại chậm rãi bổ sung một câu tiếp theo, “Nhưng tôi từng có bạn trai cũ.”
Cô gái sửng sốt, rất nhanh đã cười cười, thức thời rời đi.
*
Bây giờ ngồi trong vườn, cũng không biết có phải được hít thở không khí trong lành không mà đầu óc đang choáng váng của cậu cũng tỉnh táo được đôi chút. Lương Mộc Thu nhớ lại câu trả lời hồi nãy của mình, cảm thấy chắc đầu mình cũng hỏng rồi.
Từ chối một người rõ ràng có trăm phương ngàn cách, cậu hà cớ gì phải chọn nói câu này.
Cậu rút một điếu thuốc từ trong bao ra, ngậm trên miệng nhưng không châm lửa, khẽ bàng hoàng nhìn vách tường trước mắt.
Vừa rồi nói ra ba chữ "bạn trai cũ", cô gái kia không để ý, còn thầm hiểu mà cười Lương Mộc Thu một cái.
Ngược lại, chính cậu mới là người sửng sốt.
Bởi đã một khoảng thời gian rất dài, cậu không nhớ ra mình từng có một người bạn trai cũ.
Người yêu cũ, một khi đã chia tay, tốt nhất là nên im hơi lặng tiếng biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của mình.
Về điểm này, Sầm Nam hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.
Từ sau khi ra nước ngoài rồi bỏ rơi cậu, Sầm Nam giống như bốc hơi khỏi trái đất. Suốt 7 năm, Lương Mộc Thu chưa từng nghe qua một lời bàn tán gì về anh, điều này khiến nhiều đêm nằm mơ tỉnh dậy, cậu còn hay tự nghi ngờ, rốt cuộc cậu có từng yêu một người nào tên là Sầm Nam không, hay tất cả đều chỉ là ảo vọng.
Dần dà, cậu cũng thật sự quên được người này, thậm chí cần phải suy tư kỹ lắm mới có thể nhớ được khuôn mặt người kia.
Cho nên vừa rồi lúc thốt ra, cậu mới có thể kinh ngạc như thế, chẳng hiểu thế nào tự nhiên mình lại nhắc đến tên khốn đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là do đồng nghiệp cũ uống rượu say, lôi kéo cậu lải nhải nói đến chuyện tình cảm của hắn với vợ từ khi còn học đại học, gợi lên một vài ký ức lẻ tẻ về quá khứ của cậu.
Bởi vì Sầm Nam và cậu, cũng từng có quãng thời gian ở bên nhau thời đại học.
Chỉ là đồng nghiệp cũ đã tu thành chính quả.
Mà bọn họ, chỉ còn lại một câu tan đàn xẻ nghé.
*
Lương Mộc Thu cắn tàn thuốc, khẽ cười một tiếng, thầm nói một câu, xui chết đi được.
Hôm nay có lẽ là cậu bị chuốc rượu hơi nhiều, mới có thể nhớ lại mấy chuyện chẳng đâu vào đâu đấy.
Cậu đưa tay sờ bật lửa trong túi, chuẩn bị hút xong điếu này thì quay lại, nói không chừng lúc đó tiệc tùng cũng xong xuôi rồi.
Nhưng sờ tới sờ lui trong túi, bên trong đều trống rỗng.
Lương Mộc Thu nhíu nhíu mày, cậu chỉ lo cầm bao thuốc, quên không lấy bật lửa.
Nhưng cậu cũng lười phải quay lại, vừa hay bên cạnh có người đi ngang qua, cậu thuận tay ngăn đối phương một chút, lười nhác nói, “Người anh em, có bật lửa không, cho mượn chút lửa đi?”
Người đàn ông dừng lại.
Cũng không biết có phải không nghe rõ Lương Mộc Thu đang hỏi gì không mà dừng vài giây mới trả lời, “Có.”
Lương Mộc Thu cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
Nhưng bây giờ cậu đang hơi mệt, trong vườn ánh đèn lại tối, mấy ngọn đèn so với đom đóm còn yếu hơn, cho nên cậu không thấy rõ gương mặt người này, nhất thời cũng chưa phát hiện ra có gì không ổn cả.
Cậu ngẩng đầu, “Vậy cảm ơn...”
Từ cuối cùng chưa kịp ra khỏi miệng đã tiêu tán trong gió lạnh.
Người kia cúi đầu nhìn cậu, vẻ ngoài đẹp trai miễn bàn, làn da hơi tái nhợt, đường nét xương trán rất sâu, dưới là một đôi mắt hữu tình, mũi cao môi mỏng, anh tuấn mà quý phái, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với quán bar ồn ào này.
Gương mặt này hoàn toàn trùng khớp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Lương Mộc Thu.
Nhưng cậu lại không còn lòng dạ nào thưởng thức cái đẹp nữa, giống như một tác phẩm điêu khắc vậy, sững sờ tại chỗ.
Còn người kia nhìn cậu vài giây, lấy bật lửa từ trong túi ra, khom lưng châm thuốc giúp Lương Mộc Thu.
Người ấy rất cao, cho dù đến gần cũng không ngửi được mùi rượu nồng nặc, chỉ thoang thoảng hương gỗ nhàn nhạt, trộn lẫn với hương chanh và cam đắng.
Dưới ánh lửa lập loè bùng cháy, Lương Mộc Thu càng thêm rõ ràng nhìn gương mặt đối diện.
Máu khắp cơ thể cậu như đóng băng lại, ngay giờ phút này.
Cậu không nhầm được.
Có câu, nói Tào Tháo Tào Tháo đến, hôm nay cậu đã được ứng nghiệm rồi.
Người khom lưng châm thuốc cho cậu không phải ai khác, chính là tên khốn bảy năm trước dứt khoát lưu loát chia tay cậu nơi bên kia đại dương.
Sầm Nam.
Cậu vừa nghĩ đến cái tên này, xung quanh phảng phất như đều yên tĩnh lại, chẳng giống đang ở trong một quán bar rượu vang đèn mờ nào đó, mà là nơi núi tuyết không một bóng người.
Ngọn lửa đã được tắt.
Khuôn mặt của Sầm Nam chìm lại vào bóng tối.
Lương Mộc Thu theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng cậu há miệng, điếu thuốc trên miệng thiếu chút nữa rơi ---
Nhưng không rơi xuống đất.
Được một bàn tay thon dài kịp thời bắt được, sau đó đưa lại về bên môi Lương Mộc Thu.
Đầu ngón tay ấm áp chạm vào cánh môi đã nhanh chóng rời đi, thân mật nhưng không kém phần lịch sự, khiến người ta không nhìn ra chút khiếm nhã.
“Đã lâu không gặp.”
Sầm Nam nói với cậu.
Lương Mộc Thu bị câu "Đã lâu không gặp" này nghẹn đến không nói nên lời.
Cậu nghiêm túc kiểm điểm chính mình hôm nay ra ngoài không xem ngày tốt, nếu không sao có thể thốn như vậy?
Đêm nay chẳng qua cậu chỉ buột miệng nói với người ta một câu bạn trai cũ, thế mà người vốn nên ở bên kia đại dương này, giống như ban ngày gặp ma, đột ngột xuất hiện ở quán bar Tân Thành.
Mà cậu - giống như mỗi một người khi tình cờ gặp lại tình cũ, lúng túng cứng ngắc tại chỗ - không biết nên tát đối phương một cái trước hay là lịch sự nói chuyện như một người trưởng thành.
Cậu thậm chí còn từng nghĩ, tối như vậy rồi, cậu trông chờ nhìn Sầm Nam, trông cậy đối phương có thể thức thời một chút, coi như người dưng mà tự mình rời đi.
Nhưng tên khốn Sầm Nam này bất kể là 7 năm trước hay 7 năm sau, chưa bao giờ làm như ý cậu. Dưới chân như có rễ cây mọc đó không nhúc nhích, yên lặng nhìn cậu.
Lương Mộc Thu không còn cách nào khác, cậu suy nghĩ hai giây, quyết định làm một người trưởng thành.
7 năm rồi, phải có chút tiến bộ chứ.
"Quả thật đã lâu không gặp." Lương Mộc Thu nói.
Trong quá khứ khi yêu nhau luôn có chuyện nói mãi không hết.
7 năm không gặp, họ đã xa lạ đến mức ngay cả một câu nói chuyện phiếm cũng không nghĩ ra.
Cậu chợt dừng lại, kẹp điếu thuốc trong tay, lấy lại bình tĩnh nói: “Sao anh lại ở đây, không phải anh ở nước ngoài à?”
"Anh về nước rồi." Sầm Nam rất bình tĩnh, “Sau này cũng sẽ không đi nữa.”
Lương Mộc Thu thiếu chút nữa bị sặc khói.
Cậu trợn tròn mắt, không ngờ mình lại nhận được đáp án này. Mặc dù lúc cậu nhìn thấy Sầm Nam từng có suy đoán ấy, nhưng khi nghe được vẫn cảm thấy khó tin.
Dù sao tên khốn này lúc trước bỏ rơi cậu, một trong những nguyên nhân chính là muốn định cư ở nước ngoài.
Kết quả, bây giờ quay về rồi.
Lương Mộc Thu nghĩ, quay đầu thì sao chứ.
Nhưng mặc kệ thế nào, Sầm Nam ra nước ngoài hay ở trong nước, đều không liên quan gì đến cậu.
Nếu vừa mới chia tay, cậu nhất định sẽ phang chai rượu vào mặt Sầm Nam, khiến hắn cảm nhận sâu sắc vì sao hoa lại đỏ, lá lại xanh, tôi lại phang anh cấp cứu.
Nhưng bây giờ, cũng 7 năm rồi, cậu đã học được cách buông xuôi.
Khi còn trẻ yêu hận mãnh liệt ra sao, đến hôm nay, cũng chỉ còn lại đôi câu anh tôi hờ hững.
Cho nên dù biết rõ Sầm Nam không nhìn thấy, cậu vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng như không: “Vậy sao, rất tốt, chúc mừng anh về nước. Bạn tôi vẫn còn bên trong, đi trước đây.”
Nói xong, Lương Mộc Thu không cho Sầm Nam cơ hội tiếp lời, không chút do dự xoay người rời đi. Thoạt nhìn cậu bước đi không loạn, nhưng nhìn kỹ lại giống như đang chạy trốn vào đám đông.
Chờ khi quay lại phòng bao, người xung quanh vẫn đang chơi thách rượu.
Cậu không tham dự nữa, cầm lấy ly nước chanh ướp lạnh trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy Sầm Nam, ngồi giữa một đám người xa lạ, cậu mới thoát khỏi sự rối bời vừa rồi. Trái tim bất an trong lồng ngực dường như cũng tìm được một thoáng bình tĩnh.
Cậu thất thần nhìn chai rượu ngã trái đổ phải trên bàn, đột nhiên nở nụ cười mắng một câu, đệch.
Người bên cạnh nghe thấy, say khướt hỏi cậu, “Làm sao thế?”
Cậu cười khẽ lắc đầu, “Không có gì, chỉ là cảm thấy quả nhiên ông trời có mắt như mù.”
7 năm không gặp, bạn trai cũ lại còn đẹp trai hơn!