Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Đại Lão

Chương 9: Chột dạ


1 tháng

trướctiếp

Đang nghĩ ngợi, Đinh Hạ Vân bỗng nói ra cái tên Thôi Tân Đạt chờ mong vô số lần: “Cố Thừa Dịch!”

“Niệm Niệm tỷ, tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, tuổi trẻ tài cao, anh tuấn nhiều tiền, thế đã đủ chưa!” Nếu không đủ, cô thật sự nghĩ không ra còn có người đàn ông cực phẩm nào nữa.

Hai người đàn ông đang ngồi cách đó một mét ăn ý ngừng hô hấp.

Chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ, Thẩm Niệm nói: “Chị làm sao có quan hệ với người này được?”

Thôi Tân Đạt: Nói dối!

Cố Thừa Dịch: Lừa đảo!

Thôi Tân Đạt trong lòng tự nhủ: Hai người các cô nếu không có gì thì sao Cố tổng đang đi kiểm tra thị trường lại phải chạy vào đây nghe lén sao?

Bất quá hắn không dám ép buộc quá mức, biết rõ tâm tình Cố tổng lúc này khẳng định không tốt, đầu cũng không dám ngẩng lên, người phục vụ đưa đồ ăn tới thì hắn thành thành thật thật nướng ăn là được.

Cố Thừa Dịch không rõ tại sao Thẩm Niệm phải nói dối.

Nếu như là chín năm trước Thẩm Niệm không muốn thì bình thường, cô ngại hắn nghèo, cầm không ra tay. Nhưng bây giờ hắn đã laf tổng giám đốc tập đoàn lớn như vậy, vì sao cô vẫn phải nói dối?

Không nhận được đáp án Đinh Hạ Vân sắp bị lòng hiếu kỳ bức chết rồi, cô còn muốn hỏi nhưng Thẩm Niệm lại cúi đầu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thấy tin gì đó liền nở nụ cười.

Đinh Hạ Vân: “Có chuyện gì mà chị cao hứng vậy?”

Thẩm Niệm bỏ điện thoại vào túi, “Giám đốc ngân hàng nói với chị là các thủ tục đang được thực hiện nhanh chóng, tối đa nửa tháng nữa là các khoản tiền có thể lấy ra được rồi.”

“Cho vay?” Đinh Hạ Vân hỏi, “Khoản vay mua nhà hay mua xe?”

Thẩm Niệm: “Vay mua nhà.”

Tuy nói đã quen nhau một khoảng thời gian nhưng nhận thức của Đinh Hạ Vân đối với Thẩm Niệm chỉ giới hạn tại: Du học nước ngoài trở về, tính tình tốt, chịu khó làm việc, học tập nhanh chóng, yêu thích sạch sẽ, độc thân, nhưng không biết cô còn có thực lực mua nhà.

“Niệm Niệm tỷ, không phải chị vẫn đang thuê căn nhà đơn giản đấy sao? Bố mẹ trả giúp chị tiền đặt cọc à?”

Không.

Cố Thừa Dịch trả lời trong lòng: Cô ấy là cô nhi, không có bố mẹ.

Thẩm Niệm: “Không, chị tự trả.”

“Chẳng lẽ những năm chị ở nước ngoài kiếm được nhiều tiền?” Vừa hỏi xong, Đinh Hạ Vân đã tự mình phủ nhận, “Nếu kiếm được nhiều tiền chị đã không ở trong căn hộ nhỏ như vậy.”

Biết cô ấy là thật sự tò mò, không phải cố ý tìm tòi nghiên cứu chuyện riêng của người khác, Thẩm Niệm cũng không tức giận, ăn một miếng thịt nướng lại trả lời, “Không phải, khi trở về từ nước ngoài, bên người chị liền có ba vạn.”

Đinh Hạ Vân càng kinh ngạc, trong nửa tháng đã tích lũy đủ tiền đặt cọc, đây là thủ đoạn kiếm tiền đáng sợ cỡ nào?!

“Sao chị mua được nhà nhanh vậy?”

Biết nếu mình không nói rõ ràng Đinh Hạ Vân chỉ sợ sẽ khó chịu vài ngày, Thẩm Niệm liền cười nói: “Đương nhiên là bởi vì chị có bạn trai cũ ngốc nghếch lắm tiền.”

Ngốc nghếch lắm tiền Cố Thừa Dịch: “…” Tốt, cô thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy.

Quả nhiên Thẩm Niệm hỏi hắn đòi tiền là do thiếu tiền, không ngừng thiếu tiền, còn thiếu cả nhà nữa.

Ngốc nghếch lắm tiền đúng không?

Ngốc nghếch lắm tiền còn thù dai Cố tổng tài tươi cười âm hiểm, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là “gạt người phải trả giá lớn”!

Cùng lúc đó, Thẩm Niệm bỗng chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh khó hiểu ập lên não, hơn nữa… Khí lạnh trong tiệm hình như hơi nhiều?

“Ngốc nghếch lắm tiền” Cố Thừa Dịch bị kích thích đến nỗi không để ý tới một vấn đề: Thẩm Niệm có thể lần lượt phủ nhận “Không phải anh ta” với Tần Ngọc Huân và Nhậm Hành Duệ nhưng vì sao đến hắn lại phải nói dối?

Đây là chột dạ nha.

Cố tình hỏi lại để tránh câu trả lời chính, khiến cho người ta cảm thấy mình không có khả năng, không truy cứu đáp án thật nữa.

Nhưng Cố Thừa Dịch đang chịu kích thích lớn lại không nghĩ tới mặt này.

Ở bên cạnh, Đinh Hạ Vân rất muốn biết quan hệ giữa bạn trai cũ ngốc nghếch lắm tiền, Thẩm Niệm khẽ mỉm cười không nói, cô cũng thức thời không hỏi nhiều.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đổi thành chủ đề bình thường khác.

Thẩm Niệm nói không nhiều, chỉ ăn ăn nướng nướng, chủ yếu vẫn là Đinh Hạ Vân bô bô nói, chỉ một lát đã nói đến style mới Chanel mới ra gần đây lát nữa muốn đi xem, một lúc sau lại nói đến chút nữa muốn đi mua son.

Thôi Tân Đạt không nghe được cái gì tin tức hữu dụng gì, chuyên chú cúi đầu ăn thịt nướng, tốc độ của hắn rất nhanh nhưng nhanh nữa cũng không bằng tốc độ tiêu diệt của Cố Thừa Dịch.

Có lẽ là đang hóa bi phẫn thành ham muốn ăn đi, Cố Thừa Dịch hiếm khi ở trong một cửa tiệm điều kiện không được tốt này ăn cơm, còn ăn không ít.

Thôi Tân Đạt không khỏi lý giải cái gọi là “bạn trai cũ ngốc nghếch lắm tiền” một phen.

Xét giá đất ngày hôm nay của Giang Đông, chỉ trong một lần lấy ra ít nhất cũng phải hơn mười vạn tiền đặt cọc, trừ vị lão đại trước mặt hắn ra thì còn là ai được nữa?

Được rồi, hắn coi như nhìn rõ khúc mắc giữa Cố tổng và vị “Niệm Niệm tỷ” này rồi.

Số tiền hơn mười vạn này có khả năng là phí chia tay rất lớn, Niệm Niệm tỷ không hề nhớ tới tình cũ muốn cắt đứt quan hệ, tổng giám đốc nhà hắn thì lại là bộ dáng nhớ mãi không quên.

Vậy nên hắn thân là một trợ lý tri kỷ nên làm chút gì đó phải không?

Thôi trợ lý lâm vào tình trạng rối rắm giữa lương tâm và lý trí, lương tâm nói hắn không nên làm gì nhóm cô gái yếu đuối đó, lý trí lại nói hắn nên làm chút gì đó mới có thể thăng chức tăng lương.

Không đợi hắn lại rối rắm, một cuộc điện thoại đến nói công ty có việc.

Cố Thừa Dịch xoay người rời đi, Thôi Tân Đạt trả tiền, hắn giơ điện thoại lên chụp ảnh Thẩm Niệm.

Ý định ban đầu của hắn vốn không biết tên đầy đủ, nhưng chỉ cần có tấm hình là có thể tiến hành điều tra được, chụp ảnh xong, hắn phóng to ảnh chụp rồi đặt lên quầy tiếp tân, “Tôi trả giúp bàn của vị này.”

Tiếp tân: “Được.”

Thôi Tân Đạt nhanh chóng quẹt thẻ kí tên, nghĩ rằng mình ở trong này trì hoãn không ít thời gian, hẳn tổng giám đốc đã đi xa.

Chờ hắn ra ngoài mới phát hiện Cố Thừa Dịch cũng chưa đi xa, đang dựa vào lan can bên cạnh, dùng ánh mắt phức tạp xa xa nhìn về phía Niệm Niệm tỷ kia.

“Cố tổng.”

Một tiếng này làm Cố Thừa Dịch hoàn hồn, ném ra một chữ “Đi” liền quay đầu bước đi.

Không nhìn lại.

Một tiếng sau, Thẩm Niệm và Đinh Hạ Vân ăn xong, chuẩn bị trả tiền.

Đinh Hạ Vân muốn mời khách, Thẩm Niệm đề nghị chia AA*, sau đó nghe được tiếp tân nói: “Hai vị, hóa đơn của hai vị đã được thanh toán rồi.”

*Chia AA: AA là viết tắt của All Apart, nghĩa là chia đều các chi phí, cái này thường được sử dụng cho các dịp như tụ tập ăn uống với bạn bè, đi chơi.

Hai người hai mặt nhìn nhau, cả hai đều không hiểu.

Đinh Hạ Vân: “Là chị trả sao?”

Thẩm Niệm: “Có phải trả sai rồi không?”

Tiếp tân nhìn Thẩm Niệm nói: “Xin yên tâm, không trả sai, lúc ấy vị tiên sinh đó còn lấy ảnh của ngài ra để thanh toán một lượt.”

Nói như vậy càng mờ mịt.

Người kia họ Lôi sao? Làm chuyện tốt không cần lưu danh cơ đấy.

Dùng ảnh chụp của Thẩm Niệm để thanh toán có nghĩa là có quen biết.

Đinh Hạ Vân: “Niệm Niệm tỷ, người này có lẽ người quen của chị, chị nghĩ lại xem.”

Thẩm Niệm suy nghĩ một lúc vẫn không ra, nếu như quen biết lại còn trong cùng một tiệm cơm, vì sao khi thanh toán đến cả cái tên cũng không để lại?

Cũng không phải hẹn ăn cơm với bạn trai, không quấy rầy.

“Xin lỗi, có thể cho tôi xem một chút giấy tờ của vị tiên sinh kia không?”

“Được.” Tiếp tân tìm giấy tờ, thuận tiện cho Thẩm Niệm xem phần kí tên trên máy POS (máy bán hàng), “Ngài nhìn một chút.”

Phía trước là một hàng chữ kí rồng bay phượng múa, chữ kí thứ hai thì hòa hoãn hơn nhiều, có thể nhìn rõ chữ đầu tiên là: Thôi.

Thôi?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp