Xe cứu thương của Thôi Tân Đạt rốt cuộc vô dụng.
Đối với hành động vội vàng muốn làm mai của Đinh Hạ Vân, Thẩm Niệm rất tự nhiên đẩy trở về: “Em đừng chỉ quan tâm đến mỗi chị thôi, em thì sao, sao không tìm một người?”
Đinh Hạ Vân sững sờ, “Hai chúng ta không phải đang nói tới vấn đề của chị sao? Sao lại chạy đến trên người em rồi.”
Ánh mắt đảo lên trên mơ hồ, có chút trống rỗng.
Thấy cô ấy như vậy, trong lòng Thẩm Niệm ít nhiều có phỏng đoán, đây là đang thẹn thùng ha.
“Em có đối tượng yêu thích rồi phải không.”
“Này.” Đinh Hạ Vân không ý tứ cười, “Là con gái mà, không có hai ba đối tượng yêu thích thầm mến thì sao là con gái nữa.”
Thẩm Niệm: “…” Hình như bị trúng tim đen rồi.
Giám đốc Thẩm gần 30 tuổi, không phải học tập thì chính là làm việc, căn bản không muốn phí đầu óc đích thân đi yêu đương.
Tâm tình thiếu nữ đều bị tiểu thuyết tổng tài bá đạo thịnh hành lúc còn trẻ cùng hiện thực chênh lệch tàn khốc độc chết rồi.
Bộ dạng này của cô khiến cho Đinh Hạ Vân nhìn ra chút vấn đề, không dám tin che miệng, “Niệm Niệm tỷ, đừng nói là đến bây giờ chị chưa từng nói chuyện yêu đương nha?”
“Sao thế được?” Nội tâm Thẩm Niệm hoảng hốt một phen, nhưng trên mặt mười phần bình tĩnh, không thể không nói dối “Chị của em điều kiện như vậy, sao có thể không có vài người bạn trai được, đúng không.”
“Đúng vậy.” Đinh Hạ Vân nhẹ gật đầu, hơn nữa khuôn mặt này của Thẩm Niệm cùng dáng người này quá tốt, điều kiện tốt như vậy, sao có thể không có có bạn trai được?
“Ồ.” Hừ lạnh một tiếng, Cố Thừa Dịch gắt gao nhìn chằm chằm ly thủy tinh đựng nước chanh trước mặt, trong đầu không ngừng spam mấy chữ kia.
Sao có thể không có vài người bạn trai được?
Không có vài người bạn trai cơ đấy!
Không có! Vài! Người! Vậy nên, sau khi chia tay với hắn, Thẩm Niệm từng có vài người bạn trai!
Những người kia có phải vào thời khắc đêm khuya tĩnh lặng hôn cô, ôm cô, giam cầm vòng eo mềm mại mảnh khảnh của cô, bức cô đến tay chân chân tay luống cuống, chỉ có thể bất lực lắc đầu thút thít nỉ non?
Một ngọn lửa không biết từ đâu đốt từ ngực hắn, lên tới yết hầu rồi chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Cố Thừa Dịch buồn bực “Xoảng” một tiếng đập vỡ ly nước chanh, thực sự đập vỡ đấy.
Thôi Tân Đạt: “…” Xong rồi, xong thật rồi.
Tổ tông à, cầu cô đừng nói chuyện gì mà bạn trai bạn gái nữa, tuổi còn nhỏ đừng cả ngày tình tình yêu yêu nữa, cứ ăn nhiều một chút béo lên một chút không tốt sao?!
Lúc này tiểu ca ca mi thanh mục tú vừa nãy lại tới.
Anh ta bưng tới rau quả và thịt, nhìn qua đồ ăn đã mang lên và phiếu gọi món, thân thiết nói: “Đồ ăn của hai vị đă mang lên hết rồi, gia vị và hoa quả ở bên kia có thể tự lấy, nếu cần nhân viên hỗ trợ phục vụ cũng được.”
“Được được.” Đinh Hạ Vân đắm chìm trong giá trị nhan sắc của tiểu ca ca, vội gật đầu không ngừng, “Em ăn gì cũng được, Niệm Niệm tỷ có cần tiểu ca ca lấy giúp chị cái gì không?”
“Có chứ.” Thẩm Niệm không cự tuyệt, “Trong tiệm có nước tương gì đặc biệt không?”
“Có.” Tiểu ca ca nói, “Tôi sẽ lấy giúp hai vị nước sốt thịt nướng, cô có ăn được cay không?”
Thẩm Niệm: “Được.”
Đinh Hạ Vân: “Tôi không ăn được cay.”
Biết được yêu cầu, tiểu ca ca rời đi.
Đinh Hạ Vân nhìn theo bóng lưng tiểu ca ca thiếu chút nữa chảy nước miếng, “Niệm Niệm tỷ, chị mau nhìn cái eo kia cái mông kia của tiểu ca ca kìa… Bên trên tuyệt đối là cực phẩm!”
Bị nghẹn cái chữ ai cũng biết.
Giám đốc Thẩm lâu rồi chưa gặp được cô gái nào gan lớn có công phu thừa dịp người ta quay người liền tùy ý bình luận eo và mông của người ta như vậy, vì thế cô giơ ngón cái lên.
Đinh Hạ Vân tưởng rằng cô đồng ý với lời cô nói, đắc ý vứt ra cái mị nhãn, “Niệm Niệm tỷ, em nói chị nghe, thích thì nhích thôi, không cần sợ, cực phẩm như vậy mà cứ bỏ qua thì không còn cơ hội nữa đâu.”
“Ha ha.” Cố Thừa Dịch cũng nhìn chằm chằm vào cái người “cực phẩm” kia, cực phẩm ở đâu, do anh ta đẹp ư, hay anh ta có tiền? Anh ta gánh được hai chữ cực phẩm sao?!
Một lúc lâu sau, nam nhân quét ánh mắt lạnh như băng quét về phía trợ lý đối diện chỉ kém co người xuống dưới bàn: Eo hắn có mảnh không, mông hắn có vểnh không?
Thôi Tân Đạt vội vàng lắc đầu: “Cố tổng ngài mới là cực phẩm!” Bất kể là eo hay mông đều như thế!
Một phục vụ ở quán đồ nướng làm sao so được với đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị?
Chỉ cần một ánh mắt của Cố Thừa Dịch có thể khiến cái “cực phẩm” kia cút đi, biến khỏi cửa hàng thậm chí là biến khỏi Giang Đông.
Một lát sau, tiểu ca ca cực phẩm mang nước sốt thịt nướng tới.
Đinh Hạ Vân ngược lại rất hy vọng tiểu ca ca đẹp mắt có thể ở lại phục vụ một chút, nhưng Thẩm Niệm không cần nên cô từ chối, sau đó tiểu ca ca rời đi.
Khuôn mặt Đinh Hạ Vân đầy tiếc nuối, “Niệm Niệm tỷ, thật là phí phạm của trời nha.”
Nói đến phí phạm của trời, trước mắt Thẩm Niệm hiện lên mặt Cố Thừa Dịch, người đàn ông cực phẩm như vậy mà không làm gì mới đúng là phí phạm của trời đây này.
Haiz, đáng tiếc.
“Hửm?” Nhìn ra có chút không đúng, Đinh Hạ Vân dò hỏi, “Niệm Niệm tỷ, chị có phải có người thầm mến rồi không?”
Ở bên cạnh, Cố Thừa Dịch cùng Thôi Tân Đạt đều thở ra một hơi.
“Cũng không tính là thầm mến.” Thẩm Niệm sắp xếp từ ngữ một chút, “Chỉ là muốn ngủ cùng.”
“Phụt—” Thôi Tân Đạt thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, thấy ánh mắt tử vong của Cố Thừa Dịch quét qua mới vội che miệng lại không dám ho khan, đỡ khiến bên cạnh chú ý.
Cố Thừa Dịch mất đi tin tức về Thẩm Niệm quá lâu, kể từ sau ngày đó đều không gặp lại, cũng chưa từng nghe nói qua tin tức của cô, căn bản không biết cô đă gặp người đàn ông gì mà “không thích nhưng muốn ngủ”.
Đinh Hạ Vân: “Đàn ông hạng cực phẩm?”
Thẩm Niệm: “Đúng vậy.”
“Đẹp trai không?”
“Rất đẹp trai.”
“Có tiền không?”
“Cực kỳ có tiền.”
Đinh Hạ Vân không tưởng tượng ra được cụ thể cái gọi là người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, bên người cô mà có điều kiện này thì giống như là… “Là Tần Ngọc Huân sao?”
“Tần Ngọc Huân?” Thẩm Niệm ngớ người, không nghĩ tới cô rời xa trò chơi công ty nhỏ của nam nữ chủ lại nghe được tên nam số hai trong miệng người khác.
Nam số hai Tần Ngọc Huân, là kim bài luật sư nổi tiếng ở thành phố Giang Đông, nghe nói chưa từng thua kiện trên tòa bao giờ.
Là người được tác giả mở treo*.
*Mở treo: Thật ra chỗ này là khai ngoại quải, kiểu như hack plugin auto. Chỗ này chắc là bảo mấy người này được tác giả hack nên mới tốt đẹp trơn tru thế á.
“Không phải anh ta.” Thẩm Niệm làm sao mà có quan hệ với luật sư này được?
Đinh Hạ Vân vắt hết óc nghĩ: “Nhậm Hành Duệ?”
Nam số ba Nhậm Hành Duệ, bác sĩ tim khoa ngoại của bệnh viện đệ nhất thành phố Giang Đông, nghe nói người bệnh đang trong tình trạng xấu đến tay hắn đều có thể chữa khỏi, xác xuất phẫu thuật thành công lên đến gần 100%, cũng được tác giả mở treo.
Thẩm Niệm lắc đầu: “Không phải hắn.”
Đinh Hạ Vân lại nói thêm mấy cái tên nữa, hầu như đều nói hết tên những tên đàn ông từng xuất hiện trong nguyên tác nhưng Thẩm Niệm đều lắc đầu.
Đinh Hạ Vân rất muốn biết cái người đàn ông cực phẩm kia là ai, mắt thấy Tần Ngọc Huân, Nhậm Hành Duệ cấp bậc như vậy còn không phải thì càng ngày càng hiếu kỳ, càng muốn tìm thấy người kia nhiều hơn.
Tương tự, Thôi Tân Đạt cũng rất tò mò, theo yêu cầu của cô gái kia và những người đàn ông kia mặc dù không thể so sánh với tổng giám đốc của bọn họ nhưng đều đã là những người trẻ tuổi ưu tú ở Giang Đông thậm chí cả nước.
Nhưng sao vẫn không phải?
Chỉ có Cố Thừa Dịch phát hiện không đúng.
Thẩm Niệm trả lời là “Không phải anh ta”, nhưng một người mới từ nước ngoài về nửa tháng trước lại có thể không do dự phủ nhận, điều đó có nghĩa là cô quen những người đó, nếu không thì ít nhất cô cũng phải hỏi một câu “Anh ta là ai?” chứ.
Thẩm Niệm, sao cô lại quen bọn họ?
Cố Thừa Dịch híp mắt lại, có vẻ như hắn không quá hiểu bạn gái cũ đă chia tay chín năm trước này.