Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Thẩm Niệm không có ý định cùng nam chủ so đo, dù sao qua hôm nay cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa.
“Chúng ta tiếp tục.”
Nghe vậy, Cố Thừa Dịch lạnh lùng liếc một cái như muốn nói: Tôi nghe cô lảm nhảm.
Thẩm Niệm: “…” Cô nhịn!
“Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này. Nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác*. Năm đó tôi lấy cớ nghèo để chia tay anh là để đốc thúc anh học tập cho tốt, mỗi ngày đều phấn đấu, sau này trở thành…” Người có ích cho xã hội.
*Đoạn này trong convert nó ghi thế. Editor cũng không hiểu đâu nên đừng hỏi 😀
Đem lời thoại đã chuẩn bị từ trước mới nói một nửa, Cố Thừa Dịch đã đổi ánh mắt nhìn cô thành: Chia tay chín năm, đầu óc của cô bị xe đụng qua mấy lần?
Thẩm Niệm: “…” Một lần cũng không, cảm ơn.
Thẩm Niệm tùy cơ ứng biến: “Tôi biết anh sẽ không tin, nói ra chỉ để điều chỉnh không khí thôi, không cần quá khẩn trương. Bằng hữu cũ nhiều năm không gặp, chúng ta tùy tiện tâm sự đi.”
Lần này Cố Thừa Dịch chuyển ánh mắt thành: Đầu óc này của cô không bị đụng qua tám, chín, mười lần tôi đều không tin.
Thẩm Niệm: “…” Ở trong truyện nam chính không thích nói chuyện, hóa ra là do hắn nói tất cả qua ánh mắt sao
Mà đúng thế thật.
Nếu thằng nhăi này dùng lời nói thay cho ánh mắt thì tập đoàn Cố thị sớm đã bị hắn đắc tội không ít người, phá sản rồi.
“Không đùa nữa.” Thẩm Niệm phớt lờ ánh mắt gợi đòn: Tôi cảm thấy cô mới là người đang đùa của Cố Thừa Dịch, vì nguyên chủ bao biện: “Thời niên thiếu không hiểu chuyện mới nói ra những lời có chút tàn nhẫn.”
Lời vừa dứt, Cố Thừa Dịch không hề lộ ra bất cứ cảm xúc gì trong mắt, lãnh lãnh trầm trầm.
Nếu như ánh mắt có thể biến thành đao kiếm thì ắt hẳn trên người cô đă bị đâm vô số lỗ thủng.
Thẩm Niệm tiếp tục nói: “Chê anh nghèo muốn chia tay là sự thật.”
“Nói đến hiện tại.” Ngón tay Cố Thừa Dịch nhẹ nhàng gõ hai cái lên bàn, hắn không có công phu cùng bạn gái cũ đã chia tay chín năm trước tại nơi này nhớ lại chính mình thời niên thiếu ngu ngốc thế nào.
Điều này khiến hắn cảm thấy mình thời niên thiếu từng vì người này mà phiền lòng quả thực không thể ngốc hơn!
“Hiện tại…” Thẩm Niệm không hề không vui khi bị cắt ngang, chợt cười cười, nói chuyện vòng vo: “Cố tổng, chúng ta làm một cái giao dịch, thể nào?”
Giao dịch?
Thời điểm học cấp 3 hắn còn nghèo mới chia tay với bạn gái cũ, chín năm sau cô trở về liền cùng hắn giờ là tổng giám đốc có tiền làm giao dịch.
Cố Thừa Dịch thật ra muốn nhìn xem cô có thể nói ra cái gì: “Nói.”
Kịch lớn đến rồi!
Thẩm Niệm tỏ vẻ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nói: “Cho tôi 200 vạn, tôi giúp anh tìm bạn gái.”
Không cản trở nam nữ chính yêu đương còn không phải rất đơn giản sao?
Trước tiên là phải thúc đẩy bọn họ a!
Thì ra là đòi tiền.
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, một cô gái ngại bần yêu phú sẽ không vì chín năm trôi qua mà thay đổi tính tình.
Bàn tay Cố Thừa Dịch đang nắm chặt dần buông lỏng, khi hắn biết được bạn gái cũ tính tình vẫn vậy, tâm tình có phần phức tạp.
Chín năm trước hắn nhất định là mắt mù mới coi trọng cái loại người phiền phức này, chín năm sau còn bỏ thời gian tới gặp cô! Được rồi, tiền có thể giải quyết tất cả, không cần tốn sức lực.
“Cho cô 300 vạn, mau biến khỏi trước mặt tôi.”
Thẩm Niệm cực kỳ cố gắng mới có thể khống chế khóe miệng không điên cuồng giương lên.
Nam chủ à, anh thật hiểu kịch bản!
Không làm pháo hôi còn không đơn giản sao?
Giám đốc Thẩm dạy ngươi kỹ thuật diễn trực tuyến! Thưởng thù lao, 300 vạn!
…
Tiểu thuyết từng đề cập rằng nam chủ Cố Thừa Dịch rất để ý đến đoạn tình cảm thời niên thiếu kia.
Không phải bởi vì yêu mối tình đầu kia bao nhiêu mà là do ——bị lừa.
Mười tám tuổi chính là thời điểm thiếu niên cuồng nhiệt nhất, khó khăn lắm mới thích một người, kết quả là nữ phụ Thẩm Niệm bên ngoài giả dạng thanh thuần thiện lương, kỳ thật nội tâm bại hoại ngại bần yêu phú, là một Bạch Liên Hoa chuyên lừa gạt tình cảm.
Khiến cho cõi lòng thiếu niên tan nát rơi đầy đất.
Nếu nguyên chủ đưa ra lý do chia tay như “Chúng ta không hợp nhau” hay “Em muốn xuất ngoại” thì có lẽ Cố Thừa Dịch đã không để ý đến vậy, có ai yêu cầu cô phải chết khi chia tay đâu.
Vì sao chia tay á? Bởi vì anh nghèo a!
——Cái lý do chia tay như vậy, đổi thành Thẩm Niệm cũng sẽ nảy sinh bóng ma tâm lý không dám bàn chuyện yêu đương.
Đáng tiếc.
Tìm đường chết là nguyên chủ, cõng nồi* lại là Thẩm Niệm, vì vậy cô chỉ có thể thành thành thật thật thu thập cái cục diện rối rắm này, tranh thủ tìm đường sống thôi.
*Cõng nồi: Kiểu như đổ vỏ.
Ngồi trên con đường của tiểu phú bà có 300 vạn.
Tiểu thuyết dùng một đoạn rất dài để miêu tả tài năng kinh doanh của Cố Thừa Dịch, tuổi còn trẻ liền một tay sáng lập ra đế quốc thương nghiệp lớn như vậy. Vốn được thiết kể để làm nổi bật nhân vật nam chủ cao phú soái nên hơn phân nửa xí nghiệp trong nước đều là của hắn, có quan hệ với hắn đều phải cho hắn mặt mũi.
Để không trở thành pháo hôi thì có thể tạm thời đắc tội, nhưng không thể đắc tội quá nhiều, miễn cho sau này vạn nhất phạm đến hắn hay bằng hữu của hắn đỡ bị làm khó dễ.
Hai mắt Thẩm Niệm híp lại, theo như kịch bản lộ vẻ tham tiền: “Cố tổng hào phóng, một lời đã định.”
Ánh mắt của bạn gái cũ tham tài chỉ thiếu hiện lên hai cái ký hiệu tiền tệ trong mắt, thô tục!
Tục không chịu được!
Cố Thừa Dịch, người có được toàn bộ đế quốc thương nghiệp chỉ cảm thấy hết sức đau mắt, hắn khi mười tám tuổi chắc chắn là bị xe đâm hỏng đầu óc rồi, không thì sao có thể coi trọng loại người phiền phức này?!
Không muốn nhiều lời cũng không muốn hao tổn tế bào não trân quý lên người bạn gái cũ, nam nhân mặc âu phục móc trong túi quần ra một sấp chi phiếu, viết soàn soạt một chuỗi con số rồi xé.
“300 vạn đây, cầm tiền và làm tốt những gì cô nên làm.”
Nói xong, Cố Thừa Dịch cũng không liếc nhìn sắc mặt bạn gái cũ, chỉ tổ đau mắt, lấy lại sấp chi phiếu liền rời đi.
Thẩm Niệm đứng tại chỗ nhìn hắn rời đi, nếu không sợ đắc tội nam chủ lợi hại nhất trong tiểu thuyết thì cô thật muốn cúi đầu nói: “Cố tổng rộng rãi, Cố tổng đi thong thả.”
Đợi thêm ba phút, xác nhận Cố Thừa Dịch không có đổi ý quay trở lại đòi chi phiếu, Thẩm Niệm liền sung sướng nheo mắt lại, cẩn thận gấp tờ chi phiếu vào trong túi.
300 vạn nha, trước tiên phải mua nhà đã!
Trong nháy mắt từ giai cấp cực cực khổ khổ tích góp tiền lương mua nhà thăng cấp thành tiểu phú bà quanh eo quấn bạc triệu, trong lòng Thẩm Niệm đặc biệt không yên ổn.
Ngoài không yên ổn ra, còn phải… một lần nữa giảm độ hảo cảm của nam chủ.
Chạm vào cái túi đựng chi chiếu 300 vạn, Thẩm Niệm gọi phục vụ tới hỏi, quả nhiên nam chủ tức giận không nhẹ đi thẳng ra ngoài, không trả tiền cà phê.
Cô trả tiền rồi vội vã ra ngoài đón taxi đến ngân hàng có thể đổi chi phiếu, thực hiện chuyển toàn bộ số tiền trong chi phiếu vào tài khoản ngân hàng.
Nguyên chủ để tất cả mật khẩu đều là sinh nhật cô ấy, Thẩm Niệm cầm CMND đổi mật khẩu thành sinh nhật của mình.
Sau đó đi thẳng đến văn phòng môi giới.
Môi giới bất động sản? Không không không, có 300 vạn đương nhiên phải mua phòng cao cấp rồi, đúng theo ý thích của mình chứ!
Đang lúc Thẩm Niệm đang tâm niệm xem nên tiêu 300 vạn như thế nào, đem tài sản lưu động chuyển thành tài sản cố định có thể tăng giá trị thì tại tập đoàn Cố thị, tổng giám đốc Cố Thừa Dịch nhận được tin nhắn: Tài khoản tư nhân của hắn bị lấy đi 300 vạn, dùng hình thức chi phiếu.
Còn phải nói gì nữa ư?
Nhất định là bạn gái cũ trong mắt chỉ có tiền kia rồi!
Kể từ khi hắn lấy ra chi phiếu 300 vạn kia thì cô đã tính toán đâu ra đấy chỉ trong chưa quá một giờ.
Cô gấp không đợi được mà thực hiện chi phiếu như vậy, là sợ hắn đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị đưa ra tờ chi phiếu giả nói suông không để cho thực hiện, hay là loại tình trạng thật sự thiếu tiền?
Liệu có ẩn tình gì ở đây không?
Ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu, cảnh tượng khắc cốt ghi tâm đó cường đại chiếm cứ đầu óc hắn.
“Tại sao chia tay ư? Bởi vì anh nghèo rớt dái a.” Khuôn mặt thiếu nữ mỹ lệ, cao ngạo ngẩng đầu, ngay trước mặt hắn lộ ra nụ cười mười phần trào phúng, y như cười nhạo hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Lời nói nói ra giống như một cái tát nóng rát đánh vào trên mặt hắn, giẫm nát niềm kiêu ngạo của hắn.
Hắn vẫn cho là không dựa vào Cố gia, chỉ bằng bản thân hắn có thể dựng nên thiên hạ của riêng mình.
Hiện thực lại cho hắn đả kích trầm trọng.
Năm 18 tuổi Thẩm Niệm giẫm lên tôn nghiêm của hắn khiến hắn hiểu được rằng: Bản lĩnh lớn, tài năng bộc lộ, không có tiền hắn chẳng là cái gì.
27 tuổi Thẩm Niệm lại đạp trên quá khứ của hắn làm hắn hiểu được bài học: Bản lĩnh lớn, tiền tài dù nhiều đến đâu, vẫn như cũ không thay đổi được sự thật rằng hắn hồi cấp 3 mắt mù.
A.